Mục lục
Nữ Hiệp Chậm Đã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Bưu xém chút nữa bị đập mũi vào cửa. Y đang định hỏi thiếu gia chủ muốn làm gì thì chợt nghe thấy từ trong phòng vang lên:

Keng___

Tiếng đao được rút ra!

Trong phòng, Dương Quan đang ngồi ở chính điện nhận thấy có gì đó sai sai nên đã nhanh chóng rút thanh đại đao được đặt ở dưới sảnh.

Cũng chính lúc đó, Dạ Kinh Đường đột nhiên lao tới. Thanh đao ở giữa không trung lao ra, lực lượng cường đại chém thẳng vào đỉnh đầu Dương Quan.

Vun vút!

Trong phòng khách chợt lóe lên ánh đao.

Kỹ năng của Dương Quan quả nhiên không tệ, thanh đao trong nháy mắt đã chặn ngay trước mặt. Nhưng chênh lệch của hai bên quá lớn, gã vừa giơ tay đã bị trúng một đao đầy mãnh liệt, sống đao chém thẳng vào lồng ngực, trực tiếp phá nát chiếc ghế gã đang ngồi.

Rầm___

“Ngươi...”

Dương Quan ngã sõng xoài trên đất, tức giận muốn phản công. Nhưng đột nhiên gã thấy tên tiểu tử giời ơi đất hỡi vừa đến này lại muốn xuống tay giết người, trong nháy mắt đâm một đao vào giữa tim.

Dương Quan kinh hãi, môn võ mà gã học từ thuở nhỏ đã phát huy tác dụng. Chân gã đạp mạnh xuống sàn, lưỡi đao liền bay lên trước mặt. Ngay tức khắc gã đón lấy đao và đánh trả.

Keng___

Hai mũi đao va vào nhau.

Dương Quan xuất chiêu, đối phương không hề hấn gì, ngược lại còn bị sức mạnh của đối phương chém ngược trở lại. Sàn gỗ của chính điện lập tức bị vỡ nát vụn, cả người gã liền ngã ra phía sau cửa chính.

Khụ___

Dương Quan bị văng ra giữa sân trong màn mưa, miệng phun máu tươi. Chưa kịp nhìn về phía trước gã đã dùng hết sức lăn sang một bên.

Đúng như gã dự đoán, sau một khắc, một thanh đao chém xuống nơi gã vừa tiếp đất, đâm sâu vào đá đến 3 phần.

“Thằng nhãi này...”

Dương Quan vội vàng đứng dậy, vẻ mặt vô cùng tức giận nhặt lấy thanh đao định nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt không hề biến sắc của người trẻ tuổi kia đang rút thanh đao lê, và tiếp tục đi về phía gã, không nhanh không chậm. Hắn từ từ vặn cổ sang hai bên, ánh mắt không hề có chút vẻ hung ác nào, chỉ để lộ ra vẻ bình thản tập mãi thành quen.

Dương Quan vô cùng kinh hãi. Những người khác không nhìn ra, nhưng riêng gã vừa nhìn đã biết tên tiểu tử này nhất định đã từng giết người.

Gã cầm lấy thanh đao bằng hai tay, sau đó hét lớn một tiếng như thể muốn lao lên, nhưng thực ra mũi chân lại nhanh chóng xoay về phía hậu viện. Gã lùi lại mấy bước rồi nhanh chóng chạy đi, đồng thời hô to:

“Người đâu, mẹ nó chết hết rồi à...”

Keng___

Vừa dứt câu thì một luồng gió lạnh buốt từ phía sau ập đến.

Thân thủ của Dương Quan quả thực không hề kém. Tay cầm đao vung lên đã chính xác chặn được mũi đao đang bay về phía mình. Nhưng với thân thủ của gã thì không thể chịu được sức mạnh lớn như vậy, cuối cùng gã vẫn bị hất bay về phía trước rồi ngã lăn xuống đất, thanh đao trên tay cũng bị văng ra khỏi người.

Đinh___ Cạch___

Dương Quan không kịp nhặt thanh đao về. Gã vừa đứng dậy đã muốn lao về phía hậu viện, nhưng lần này gã đã không có cơ hội chạy được nữa. Còn chưa kịp đứng dậy thì gã đã bị bàn chân của thiếu niên đạp lên mặt, ấn mạnh xuống nền gạch đang ướt sũng. Một đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào gã.

Ựa___

“Thiếu hiệp chậm đã, xin hãy tha mạng, xin tha mạng...”

Từ trong màn mưa phun bay bay truyền đến một tiếng la thảm thiết.

Dạ Kinh Đường đứng yên trong màn mưa, một chân đang giẫm lên mặt Dương Quan, lưỡi đao cắm ngay trước mặt gã. Hắn cúi đầu nhìn xuống, lúc này gương mặt mới để lộ ra chút biểu cảm.

“Không phải ngươi gửi thiệp mời tới Bùi gia, kêu người đến nói chuyện sao? Nói chuyện gì, nói đi nào.”

Mặt mũi Dương Quan bị đạp lên nhưng không hề tức giận, chỉ nhìn chằm chằm vào thanh đao trước mặt:

“Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, là ta bị lòng tham làm cho mù mắt, không biết vị thiếu hiệp đây cũng là người của Bùi gia. Nơi đây là kinh thành, nếu giết ta thì ngài cũng khó mà giải thích, mong thiếu hiệp đừng quá kích động...”

“Nghe nói ngươi là đồ đệ của Tam Tuyệt tiên sinh, nhưng với thân thủ này thì không giống lắm.”

Á?

Dương Quan không ngờ tên tiểu tử này lại biết sư phụ của mình là ai, nhưng gã cũng không dám phản kháng, chỉ đành vội vàng giải thích:

“Ta và người nhà có chút giao tình với sư phụ nên đã đến xin học nghệ vài năm, không học được chân truyền, để thiếu hiệp chê cười rồi...”

“Vì nể mặt sư phụ ngươi nên ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

“Đa tạ đại ân đại đức của thiếu hiệp... á___”

Dương Quan chưa kịp nói xong đã vội hét lên.

Chỉ nhìn thấy lưỡi đạo được rút ra sau đó lại hạ xuống, trực tiếp cắm thẳng vào cánh tay phải của gã, ghim xuống đất như tảng đá.

Nét mặt của Dương Quan lập tức méo xẹo đi. Gã nhìn Dạ Kinh Đường bằng ánh mắt kinh hãi, nhất thời không thốt lên lời.

“Nhát kiếm này là vì ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi. Ta có thể không giết được sư phụ của ngươi, nhưng giết ngươi thật sự dễ như trở bàn tay. Tạm biệt.”

Xoẹt___

Dạ Kinh Đường rút thanh đao ra, sau đó lau lưỡi đao dính máu vào người Dương Quan. Hắn cất thanh kiếm vào rồi xoay người đi về phía phòng khách.

Dương Quan kìm nén cơn đau, ôm lấy cánh tay đang chảy máu khó khăn đứng dậy. Gã không dám kêu to gọi nhỏ nữa, chỉ lẳng lặng đứng nhìn Dạ Kinh Đường rời đi.

Két___

Cửa phòng khách mở ra.

Ngoài sân, hàng chục người đang cầm vũ khí, Dương Triều cùng Trần Bưu đang đứng cầm kiếm canh giữ trước cửa chờ thiếu gia chủ.

Một vài thương gia có biểu hiện kinh ngạc cũng đang đứng trước cửa.

Dạ Kinh Đường đóng cửa lại, ném thành đao cho Dương Triều rồi cầm lấy ô che lên đầu.

“Nói chuyện xong rồi, đi thôi.”

“Như vậy đã xong rồi...”

Trần Bưu nhỏ giọng lẩm bẩm nhưng cũng không hỏi rõ chuyện gì. Dù sao động tĩnh lớn như vậy, bên ngoài đều nghe rõ mồn một, đến tên ngốc cũng biết bọn họ “tâm sự” với nhau kiểu gì.

Trong sân, một đám tay chân không thấy bang chủ lộ diện thì cũng không dám manh động. Dưới màn mưa, cả đám vội vàng di chuyển ra hai bên để nhường đường.

Những thương gia kia không biết người trẻ tuổi này có ra tay giết Dương Quan không, mà bọn họ cũng không dám hỏi.

Xào xạc___

Cả trang viên to lớn lặng ngắt như tờ, ngoại trừ một chiếc ô đen không nhanh không chậm bước đi giữa con hẻm tường trắng và gạch xanh.

Mãi cho đến khi xe ngựa rời khỏi cổng, trong sân mới vang lên một âm thanh khác:

“Bang chủ! Bang chủ! Người không sao chứ? Tên nào dám làm người thành như này...mau đi báo quan...”

“Cút đi! Một lũ phế vật... còn báo quan cái rắm...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK