Vương Xích Hổ chắp tay, quay người nhìn về phía Hoàng Thành ở cuối chân trời:
"Hiện thời Thánh Thượng đang có ý định chọn chồng cho Tĩnh Vương, ta thấy tiểu tử ngươi lớn lên tương đối đoan chính. . ."
Nà ní?
Nụ cười của Dạ Kinh Đường đông cứng lại.
Hắn vẫn nắm được chút tình hình của triều đình hiện thời. Nghe nói “Nữ Đế” đương triều có tính cách cường thế và nghiêm khắc. Vốn nàng chỉ là người giám quốc, nhưng cuối cùng lại có thể kéo đổ chú bác rồi dứt khoát phế bỏ huynh trưởng để tự mình trèo lên ngôi vị chí cao vô thượng. Chẳng những nàng làm hoàng đế mà còn phá lệ phong cho muội muội ruột làm Thân Vương.
Nhắc tới nam nhân của Nữ Đế và Nữ Vương gia, chữ đầu tiên mà Dạ Kinh Đường nghĩ đến chính là “trai lơ”. Hắn rất có tự tin đối với chức nghiệp này, nhưng đáng tiếc không có nửa điểm hứng thú:
"Đa tạ Vương đại nhân chỉ điểm, chẳng qua ta là người đã có vợ, không thể bỏ được người vợ cùng chung hoạn nạn. . ."
"Tĩnh Vương thượng võ, nếu thật sự nhìn trúng thân thủ và tướng mạo của ngươi thì sao lại để bụng chuyện trong nhà nhiều thêm một đôi đũa chứ? Ngươi chung thủy với vợ cả như keo sơn, Tĩnh Vương không chừng càng yêu thích ngươi đấy."
"?"
Dạ Kinh Đường biết rõ nếu trở thành trai lơ thì rất có khả năng sẽ bị Nữ Đế, Nữ Vương gia, thậm chí là cả Thái Hậu “luân phiên”.
Nhưng mang theo vợ cả đi làm trai lơ thì đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy.
"Nghe giọng điệu này của Vương đại nhân thì hình như ngài quen biết với Tĩnh Vương phải không?"
Đáy mắt của Vương Xích Hổ hiện lên một tia đắc ý, mắt nhìn về phía Hắc Nha ở nơi xa:
"Tĩnh Vương chính là phụ tá đắc lực của Thánh thượng, còn Hắc Nha không nằm trong lục bộ mà thuộc sự quản lý riêng của Tĩnh Vương. Ngay cả lương tháng đều do phủ Tĩnh Vương phát ra, thế nên ta dĩ nhiên quen biết nàng rồi. Trước tiên không đề cập tới thân phận của Tĩnh Vương, chỉ nói tới võ nghệ thì sư phụ của Tĩnh Vương chính là “Đế sư” Tuyền Cơ chân nhân đấy. Tiểu tử ngươi thoạt nhìn là một hạt giống tập võ tốt, nếu như được Tĩnh Vương ưu ái có lẽ sẽ được nàng tiến cử, từ đó con đường tập võ của ngươi có thể nói là một bước lên trời. Ngươi chắc chắn không muốn đi thử một chút sao? Làm một lần nhàn nhã cả đời đó!"
Dạ Kinh Đường cũng coi như ngưỡng mộ đại danh của “Tuyền Cơ chân nhân” đã lâu. Nàng là sư thúc của Ngọc Hư Sơn, một trong “Nhị Thánh”, là sư muội của Lữ Thái Thanh, bản thân cũng đứng hàng thứ sáu trong thiên hạ, được tính là nữ nhân mạnh nhất trong toàn bộ thiên hạ.
Dạ Kinh Đường tuy hâm mộ kỳ nhân trong giang hồ, đồng thời cũng muốn tiến cung trộm “Minh Long Đồ”, nhưng hắn còn chưa luân lạc tới trình độ phải “bán sắc” để đạt thành mục đích.
"Ta chỉ là một người hành tẩu trên giang hồ, một ngọn cỏ dại mà thôi, nào đâu có phúc khí này. . ."
"Ài, ta nghĩ rằng tiểu tử ngươi có cơ hội rất lớn nên mới nói chuyện này cho ngươi biết. Chỉ cần vận khí tốt thì ngươi có thể bớt 60 năm đi đường vòng đấy. . ."
. . .
Dạ Kinh Đường nói chuyện phiếm cùng bộ khoái bên trong quán trà, mà phía trên đỉnh Minh Ngọc lâu ở xa xa lại vừa vặn nhìn rõ nơi đó.
Hắc Nha đã tồn tại từ khi khai quốc, thuộc về tư vệ của thiên tử, sau khi Nữ Đế đăng cơ đã giao cho Tĩnh Vương. Bởi vì “Lục Phỉ” nhiều lần hành thích Vương, ám sát Đế nên khu vực phủ nha cũng bị chuyển đến bên ngoài phủ Tĩnh Vương.
Minh Ngọc lâu được xây dựng trong hoa viên phía sau phủ Tĩnh Vương. Tầng năm của nơi này đã vượt qua tường thành, cực kỳ đi quá giới hạn. Trăm họ cũng là bởi vì điều này mới gọi cái quảng trường này là Minh Ngọc lâu.
Sắc trời dần tối, Minh Ngọc lâu đèn đuốc sáng trưng. Trong thư phòng, Đông Phương Ly Nhân mặc áo mãng bào màu bạc, đầu đội ngọc quan đang đứng trên sân thượng. Trước mặt nàng bày biện dụng cụ vẽ, cầm trong tay bút lông vàng, trên giấy phác hoạ lông mày của một nam tử tuấn mỹ:
"Để cho Vương Xích Hổ đến hỏi gia thế của hắn vậy mà không ngờ thân thủ của người này cũng không tệ lắm. . . Thức mở đầu của một đao vừa rồi có chút giống với “Tám Bước Cuồng Đao”. Người này chẳng lẽ là đồ đệ của Trịnh Phong hay sao?"
Người phía sau Đông Phương Ly Nhân là một bà lão tóc trắng như tuyết, thân hình lơ lửng cách mặt đất, nhìn thật giống như một cái bóng ở phía sau Đông Phương Ly Nhân:
"Lão thân năm đó đã từng gặp Trịnh Phong một lần, tên đó ra tay không nhẹ như vậy. Người này thoạt nhìn có căn cốt không tệ, nhưng “có hình không có thế”, có lẽ chỉ là trùng hợp có chiêu thức giống nhau mà thôi."
"Nghe nói sư phụ của Trịnh Phong là Cuồng Nha Tử, năm đó ở trong nội cung lão đã trộm đi “Minh Long Đồ”. Nếu như người này biết 'Tám Bước Cuồng Đao' thì chắc chắn có liên quan tới việc này. . ."
Bà lão tóc bạc hỏi thăm: "Có cần phái người đi thử người này không?"
Đông Phương Ly Nhân hơi cân nhắc một chút rồi lắc đầu: "Chỉ là lời đồn trong giang hồ trước khi khai quốc mà thôi, không đáng vì thế mà gây chiến. Trước tiên hãy đi tra xét bối cảnh của hắn đã, hình như người này có thân thế trong sạch đấy. Chờ đến khi bức họa này vẽ xong rồi thì đưa đến cho thánh thượng liếc nhìn một chút. Lớn lên tuấn mỹ như thế, thánh thượng có thể sẽ thích."
"Vâng."
. . .