Hoàng hôn buông xuống, Dạ Kinh Đường dắt ngựa, xuyên qua Vân An thành phồn hoa để đi vào phố dệt.
Đi đến cái thế giới này đã được 18 năm, Dạ Kinh Đường đã hiểu rõ tình hình của nơi này.
Đại Ngụy có 12 châu, bản đồ hơi nhỏ hơn thời Thịnh Đường, Hoàng Đế là một vị Nữ Đế. Nhưng môi trường địa lý ở nơi này lại vô cùng lạ lẫm, núi sông có nơi trùng tên nhưng lại hoàn toàn không phải năm sông bốn biển trong trí nhớ của hắn ở kiếp trước.
Về phần tình hình trong nước, theo đánh giá của Dạ Kinh Đường thì xem ra không quá an ổn. Khắp nơi đều có nhân sĩ giang hồ không chịu quản thúc. Thiên Nam có rất nhiều thuộc địa dựa vào nơi hiểm yếu để xưng vương. Ở bên ngoài Lương Châu lại có một Bắc Lương nhìn chằm chằm, nghe nói ngay cả khu vực Trung Nguyên đều giấu giếm không ít thế lực bụng dạ khó lường.
Dạ Kinh Đường ngày xưa vẫn luôn sống ở một thị trấn nhỏ nơi biên ải nghèo khổ bế tắc, khi nghe nói thế cục trong thiên hạ cuồn cuộn mạch nước ngầm như vậy thì cho rằng Đại Ngụy chắc chắn chưa đạt tới thời kỳ phồn hoa thịnh thế.
Nhưng sau khi chân chính đi đến Kinh Thành, hắn mới phát hiện bản thân trước kia quá coi thường thế đạo này rồi.
Quy mô của kinh thành tương đối khổng lồ, 8 ngang 6 dọc 14 con đường chính, phố nhỏ phân hoá hàng ngàn ngõ hẻm, trong đó nhân khẩu thường trú có lẽ đã vượt qua 100 vạn, bên cạnh đó còn có các công trình thoát nước, xanh hóa,... Các loại công trình cần có căn bản đều đã tương đối đầy đủ hết. Hai bên đường lớn thậm chí có làn đường trải gạch xanh, “đường dành cho người đi bộ”, cung cấp cho bách tính lưu thông. Có thể nói nơi đây chính là một khu đô thị không có ánh đèn neon nhấp nháy.
Cơn mưa nhỏ vừa ngừng, thời tiết mát mẻ. Bách tính đổ xô đi dạo trên đường, hai bên bên đường có tiểu thư công tử quần áo hoa lệ, cũng có thiếu phụ phu nhân trên tay ẵm bồng trẻ con. Bên trong cửa hàng ở ven đường, chốc chốc lại có hương thơm thoang thoảng bay ra hấp dẫn người đi đường, cùng với những tiếng thét to của chủ quán:
"Gà quay lò chính tông đây, cách điều chế tổ truyền, dầu nhưng không ngấy. . ."
Con chim béo kia xù lông lên, có lẽ là lần đầu đi đến nơi có nhiều người như vậy nên có chút hoảng sợ. Nó ngoan ngoãn đứng ở trên bờ vai chủ nhân, trực tiếp nhìn chằm chằm vào hàng gà quay lò vàng óng ánh, nhẹ cọ xát gương mặt của Dạ Kinh Đường:
"Chiêm chiếm ~ "
Dạ Kinh Đường ngừng chân, lấy ra hai lượng bạc vụn trong tay áo nhìn một chút. Đây là toàn bộ gia sản của hắn, đây là tiền tiêu vặt còn dư lại của thiếu gia chủ của tiêu cục, còn gia sản thì 1 đồng cũng không lưu lại, đã đưa hết cho Bùi gia rồi.
Hai lượng bạc vụn, không nói tới việc thuê trạch viện tại kinh thành phồn hoa này, mà nga cả muốn ở nhà trọ bình dân giá rẻ, bao ăn bao uống chỉ sợ cũng không duy trì được bao nhiêu ngày.
Buổi sáng vẫn là công tử phú gia giá trị 100 vạn, hoàng hôn liền biến thành kẻ lang thang trắng tay. Thay đổi quá nhanh, khó tránh khỏi làm cho lòng người sinh ra cảm xúc.
Nhưng mà cho dù khổ thế nào cũng không thể là khổ con chim này. Đường đường nam nhi bảy thước, điều nên nghĩ đến là làm thế nào để kiếm tiền chứ không phải làm thế nào để tiết kiệm tiền.
Dạ Kinh Đường giơ tay lên xoa nhẹ đầu nó rồi đi đến cửa hàng gà quay bên đường, mua một con gà quay rồi thuận miệng hỏi thăm:
"Chưởng quầy, người bên ngoài tới kinh thành thông thường tìm kế sinh nhai ở nơi nào vậy?"
"Ôi chao! Thiếu hiệp tuấn tú đến như vậy, vừa nhìn đã biết xuất thân bất phàm, hỏi như vậy sợ là quá đề cao ta rồi. . . Có rất nhiều người từ bên ngoài đến kinh thành, vừa mới đến nên tìm chỗ đặt chân. Thông thường mọi người đều đến Minh Ngọc lâu ở thành Đông. Các gia đình giàu có trong thành đều tìm chưởng quầy, sư gia hay hộ viện ở đó, chỉ cần thiếu hiệp để ý thì tìm việc rất đơn giản. . ."
"Cảm tạ."
"Thiếu hiệp khách khí quá, cầm chắc nhé, đi thong thả. . ."
. . .
Dạ Kinh Đường cầm gà quay rồi đi đến một quán rượu nhỏ mua chút rượu nhắm. Sau khi cùng con chim này ăn nhẹ một hiệp, vào thời điểm mặt trời xuống khỏi đỉnh núi, hắn đã chạy tới Minh Ngọc lâu ở thành Tây.
Vân An thành là tòa thành không ngủ, sắc trời chưa tối mà đèn đuốc đã được thắp sáng đầy đường, người dạo bước trên đường ngược lại còn nhiều hơn so với ban ngày chút ít.
Dạ Kinh Đường trở mình xuống ngựa ở khu vực gần Minh Ngọc lâu, tự mình đi dạo. Trên đường đi, hắn còn gặp một nha môn có đại môn và vách tường đều quét màu đen, cửa ra vào còn không treo tấm biển nào.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng đó là một tòa nhà công vụ nào đó không biết tên, hỏi thăm sơ sơ mới biết được nha môn này chính là “Hắc Nha” như sấm bên tai trên giang hồ. Nhiệm vụ của nó gần giống như Lục Phiến Môn, trong đó có sáu vị tổng bộ được gọi là “Hắc Nha Lục Sát”, người trên giang hồ nghe thấy tên đã sợ mất mật.
Tiêu sư là nghề nghiệp mẫu mực ở giang hồ, không sợ Đại Vương giang hồ cản đường trên núi, chỉ sợ quan sai khoác da hổ sờ gáy.
Dạ Kinh Đường xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, khi phát hiện cửa ra vào đi đến “điện Diêm Vương” thì trực tiếp lách qua, đi tới khu phố chiêu hiền nạp sĩ.
Đại Ngụy không cấm việc binh đao, bởi vậy có thể thấy người người đeo đao vác thương tùy ý đi lại trên đường, nhưng phải tuân theo quy củ “đao tra bao, cung hạ huyền”. Người nào tùy ý phát ra ánh đao sẽ bị giam giữ mười lăm ngày, phạt tiền 5000 đồng.
Dạ Kinh Đường biết rõ quy củ này. Thanh đao này của hắn được truyền thừa từ trong tay nghĩa phụ. Hắn đeo nó trên lưng, lấy ngoại bào che lại để tránh quấy nhiễu người bên ngoài.
Hắn chú ý không làm ảnh hưởng đến người khác nhưng lại không có biện pháp tránh cho người không có mắt ảnh hưởng tới hắn.
Dạ Kinh Đường đang dắt ngựa đi dạo trên đường, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng:
"Ồ?"
Bên hông khẽ động, có người từ phía sau lưng thò tay ra sờ vào chuôi đao của hắn!