Đao là chén cơm của tiêu sư, là đồ vật bảo vệ tính mạng, nếu bị đoạt mất thì cơ bản trên người đã không còn thứ gì. Để bồi dưỡng “bản năng” của võ giả, khi còn bé, Dạ Kinh Đường thường xuyên bị nghĩa phụ “trộm đao”, không biết đã trúng đòn hiểm bao nhiêu lần.
Trong nháy mắt khi dị động xuất hiện bên cạnh hông, tay trái của Dạ Kinh Đường đã giơ lên.
Choang choang ——
Dưới ngọn đèn sáng như ban ngày trên đường cái, một ánh sáng lạnh lóe lên!
Những người đi đường ở phía sau vốn đang tùy ý đánh giá bên này, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến sẽ có một con ngân long đột nhiên xuất thế, mang theo hàn quang hình bán nguyệt phóng vào trong bóng đêm.
Trên đường lập tức trở nên tĩnh mịch.
Đám người bị kích thích bởi âm thanh của lưỡi đao ra khỏi vỏ nên đồng loạt quay người lại.
Ở trung tâm của đại lộ đông đúc người qua lại, một đao khách trẻ tuổi mặc hắc y đang cầm một thanh đao cũ.
Đao dài ba thước ba, rộng chừng hai ngón rưỡi. Lưỡi đao thẳng tắp, chuôi đao được dây thừng màu đen quấn quanh, phần bao bọc xung quanh chuôi đao được làm từ đồng thau, đều được chạm khắc Li Long.
Thân đao cũng không phải là bóng loáng và trong suốt như gương mà nửa phần trước có rất nhiều vết cắt nhỏ. Người nào biết nhìn sẽ nhận ra ngay đây là hàng tốt, liếc mắt là có thể nhìn ra thanh đao cũ này đã từng trải qua bao nhiêu mưa gió trên giang hồ!
Lúc này lưỡi đao không chút sứt mẻ đang đặt lên phía bên phải cổ của một người ở phía sau.
Thân hình của người ở phía sau hơi khom xuống, tay trái y đỡ vỏ đao, cái cổ cách lưỡi đao không quá nửa tấc. Toàn thân y cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, có thể thấy được một giọt mồ hôi lăn xuống trán y.
Tí tách ——
Giọt mồ hôi tuy nhỏ nhưng thanh âm lại khiến mọi người trên cả con đường có thể nghe thấy.
Người trên đường nhìn thấy cảnh này thì trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi. Bọn họ đã bị kinh diễm bởi thân thủ nhanh như chớp của Dạ Kinh Đường, đồng thời cũng kinh ngạc vì sự gan dạ của Dạ Kinh Đường.
"Tiểu tử này. . ."
"Thân thủ thật tuyệt. . . Chỉ là ánh mắt không được. . ."
Dạ Kinh Đường bị người ta sờ vào đao của mình từ phía sau thì mày kiếm dựng lên. Nhưng sau khi thấy rõ thân ảnh ở phía sau, sắc mặt giận dữ của hắn lập tức giãn ra. Hắn nhanh chóng thu đao lại rồi chắp tay nói:
"Đại nhân, chỉ là hiểu lầm thôi, xin thứ lỗi."
Xin lỗi nhanh như vậy cũng không phải là vì người sau lưng lợi hại nhường nào mà chính là vì tên này đang mặc một bộ y phục màu xanh đen, đầu đội mũ sa, bên hông treo Thiết Vũ – Chính là trang bị dành cho bộ khoái của Hắc Nha.
Khác với bộ khoái bình thường, đối tượng mà Hắc Nha đối phó đều là người trong giang hồ. Bọn họ có quyền trực tiếp bắt người thẩm vấn mà không cần báo cáo trước. Khi cần thiết thậm chí có thể tiên trảm hậu tấu, không có người nào trong giang hồ không kiêng kị bọn họ.
Nhìn mặt tên bộ khoái ở phía sau khoảng chừng 30 tuổi, dáng người hơi mập, trên mép có râu.
Mới lượn một vòng qua Quỷ Môn Quan, bộ khoái giơ tay lên lau mồ hôi dưới cằm. Tài nghệ không bằng người lại đuối lý, thấy Dạ Kinh Đường khách khí thì lập tức giơ tay lên trả lễ:
"Thân thủ của ngươi thật tốt, vừa rồi là do ta nhìn lầm. Ta chính là tổng kỳ của Hắc Nha, Vương Xích Hổ. Cây đao này của tiểu huynh đệ không tệ, thoạt nhìn đã giết không ít người nha! Công phu của ngươi cũng rất xứng với cây đao này."
Dạ Kinh Đường đối mặt với sự hoài nghi của bộ khoái thì bình tĩnh trả lời:
"Tại hạ là Dạ Kinh Đường, nhân sĩ đến từ Lương Châu, trong nhà làm tiêu cục. Đao là gia phụ lưu lại, vào Nam ra Bắc không thể tránh được những lúc va chạm."
Nó xong hắn liền đưa cho y tấm “phù bài” do nha môn ở quê phát cho, phía trên viết rõ ràng “quê quán, chức nghiệp và tuổi tác”, có chứa cả con dấu của phủ nha.
Kết quả sau khi Vương Xích Hổ xem xét phù bài thì xác nhận không giống hàng giả, sắc mặt của y mới yên tâm hơn ba phần:
"Không ngờ ở nơi thâm sơn cùng cốc như Lương Châu lại có thể xuất hiện hạt giống tốt giống như ngươi. Thảo nào thường có câu nói thâm sơn xuất tuấn chim. . ."
"Chíp ~ "
Hai mắt của con chim béo đứng trên bờ vai Dạ Kinh Đường như tỏa sáng.
Vương Xích Hổ lúc này mới chú ý tới con chim mập mạp đậu trên bờ vai Dạ Kinh Đường, y hơi sững sờ:
"Ơ! Con chim này rất thông minh đấy. Bình thường người trong giang hồ sẽ mang theo chim ưng, mang theo chó hoặc là vẹt, nhưng mang theo. . . Đây rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?"
"Con chim này ở phía bắc, cũng tính là ưng đi, ừ. . . một con chim ưng béo ú."
"Ngươi không nói ta còn tưởng rằng nó là con gà mập không cổ nữa đấy. Con chim này thoạt nhìn không bay được cao cho lắm. . ."
"Chíp!"
Dạ Kinh Đường đè con chim đang tức đến xù lông lại. Trong lúc nói chuyện phiếm, hắn đã cùng Vương Xích Hổ đi về một quán trà ở ven đường:
"Đại nhân tìm ta có việc gì sao?"
"Dạ huynh đệ là tiêu đầu, tới chỗ này là muốn tuyển tiêu sư hay là tìm kế sinh nhai vậy?"
"Ta đang tìm cách mưu sinh thôi. Vương đại nhân chẳng lẽ muốn chiêu mộ ta vào Hắc Nha sao?"
Vương Xích Hổ lắc đầu: "Bộ khoái là nghề nghiệp ti tiện, nhìn như phong quang đấy, nhưng cởi cái lớp da ngoài thân này ra thì người người đều muốn đánh. Ngươi còn trẻ tuổi như vậy mà đã có thân thủ không tầm thường, để ngươi tới Hắc Nha làm việc là trì hoãn tiền đồ của ngươi. Ta gọi ngươi tới đây ngồi một chút là muốn bày cho ngươi một con đường phú quý."
"Ồ?"
Dạ Kinh Đường thấy Vương Xích Hổ rất thẳng thắn và thành khẩn nên cũng sinh ra ba phần hảo cảm. Hắn cười nói:
"Xin lắng tai nghe."