Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm, Dạ Kinh Đường dựa lưng vào góc tường, mắt nhìn bụi cỏ bị gió lay bên ngoài.
Chim Chim ngồi xổm trong lòng ngực của hắn. Có thể là do có người ngoài ở đây nên nó nằm ngủ khá bình thường, chỉ hơi nghiêng đầu.
Lạc nữ hiệp không dám ngủ say, cứ cách 15 phút lại giả vờ xoay người và liếc mắt nhìn trộm hắn một cái. Có lẽ nàng đang canh chừng xem hắn có động tay động chân với Chiết Vân Ly hay không.
Chiết Vân Ly lại rất an phận. Nàng ngồi tựa đầu ở cách đó ba thước, ôm đao không nhúc nhích. Nửa đêm cũng không xuất hiện tình huống dựa vào vai hắn.
Phía đông dần dần sáng lên.
Dạ Kinh Đường nhìn Chim Chim một cái rồi ôm nó đứng dậy. Không ngờ rằng hắn vừa động đậy, cô nương bên cạnh lập tức rút đao ra nửa tấc, nhìn hắn đề phòng.
“Ngươi làm gì?”
“Đi ra ngoài làm việc.”
Dạ Kinh Đường vỗ vỗ áo choàng như muốn nói cho cả phòng cùng nghe:
“Ngươi cho rằng ta giống người có xuất thân danh môn chính phái như các ngươi, không làm gì cũng có ăn sao?”
Chiết Vân Ly chớp chớp mắt, thu hồi đao rồi đứng dậy vỗ vỗ cái mông xinh đẹp của mình:
“Ngươi đi làm việc gì? Có cần ta giúp một tay không?”
Lạc Ngưng nằm trên giường, nghe vậy liền nhúc nhích nửa người trên, mang theo ba phần buồn ngủ nói:
“Vân Ly.”
Nghỉ ngơi một đêm, khí sắc của Lạc Ngưng đã khôi phục hơn phân nửa, sắc đẹp vốn có cũng bắt đầu hiện ra. Nàng như thiếu phụ lười biếng chống người ngồi lên. Tóc dài gợn sóng xõa xuống, đôi mắt đẹp đào hoa làm bớt đi vẻ mệt mỏi kèm giận dữ, đủ để làm cho người đang hôn mê tỉnh lại trong nháy mắt, còn người thanh tỉnh thì lâm vào mê ly.
Hôm qua, Dạ Kinh Đường đã cảm thấy nhan sắc của Lạc Ngưng không hề tầm thường, sáng nay vừa nhìn lại thấy nhiều thêm ba phần tiên khí. Nếu nói nàng là Thất Tiên nữ bị Ngưu Lang lừa về nhà cũng không quá chút nào, vì vậy hắn không khỏi nhìn thêm vài lần.
Phát hiện Dạ Kinh Đường nhìn mình, Lạc Ngưng lại ngả đầu nằm xuống, kéo chăn lên che khuất thân thể, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Chiết Vân Ly thấy Lạc Ngưng ngăn cản nàng thì cười hì hì đáp lại:
“Sư nương, không phải ta ra ngoài chơi mà là đi tìm hiểu tin tức. Đi theo hắn sẽ an toàn hơn một chút.”
Dạ Kinh Đường cầm đao đi ra cửa: “Ngươi thì an toàn, còn ta phải làm sao bây giờ? Ta cũng không phải là đồng bọn của các ngươi. Lỡ đâu các ngươi thu hút người của Hắc Nha Lục Sát tới, ta không đánh lại mà chạy cũng không thoát, như vậy chẳng phải là liên luỵ đến ta sao?”
“Ta giả làm nương tử của ngươi, hẳn là không ai……”
“Vân Ly.”
Lạc Ngưng ngẩng đầu lên, giận dữ quát khẽ.
Chiết Vân Ly bất đắc dĩ nói: “Tùy cơ ứng biến mà……”
“Cái gì mà tùy cơ ứng biến?”
Lạc Ngưng nghe vậy thì tức giận. Vân Ly mà giả làm thê tử của tên tiểu tặc này thì chắc chắn hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền chiếm tiện nghi của nàng. Như vậy chẳng phải thành… thầy trò cùng hầu một chồng sao……
“Ngươi là cô nương chưa xuất giá, sao có thể đóng giả kiểu đó được?”
Chiết Vân Ly ngẫm lại rồi nói: “Ta giả làm muội muội của hắn vậy… Ai?”
Còn chưa nói xong, Dạ Kinh Đường đã biến mất trước cửa tiểu viện…
-------
Ở một diễn biến khác. cầu Thiên Thủy, đại trạch Bùi gia.
Trời vừa tờ mờ sáng, Bùi Tương Quân đã ngồi ở sảnh chính, vừa gõ nhè nhẹ xuống bàn vừa cau mày.
Trương Ngọc Liên Trương phu nhân, quả phụ của lão đại Bùi gia, đang ngồi trên ghế chủ vị. Giữa hai hàng lông mày chứa nét buồn rầu, tay bưng tách trà bằng sứ trắng, dùng nắp ly nhẹ nhàng cọ xát miệng ly:
“Người trên giang hồ càng ngày càng không nói tình nghĩa. Vương hương chủ đến bái phỏng Chu gia để bàn chuyện bến tàu Thanh Giang, vậy mà không có vị đương gia nào ra gặp, lại để cho quản gia ra mặt tiếp đãi…… Thanh Long đường chúng ta xa xút tới mức này, đâu còn mặt mũi nào hiệu lệnh các Đại đường chủ của Hồng Hoa lâu……”
“Đại tẩu, những việc này sao ta lại không biết chứ. Nhưng trên giang hồ nói chuyện phải xem nắm đấm……”
Ở trên giang hồ, Trương phu nhân có địa vị như ‘phu nhân của bang chủ’. Hiện giờ lão đại và lão nhị của Bùi gia đều đã qua đời, chỉ còn lại con trai Bùi Lạc. Bùi Lạc không có thiên phú tập võ, lại là con một nên Trương phu nhân cũng không dám cho con trai biết về sản nghiệp của gia đình. Hiện giờ ngoại trừ trông cậy vào Tam Nương trước mặt thì chẳng còn có thể trông cậy vào ai.
Trương phu nhân biết một mình Bùi Tương Quân gánh vác Hoa Hồng lâu không dễ dàng. Nàng khẽ thở dài:
“Tam Nương, không phải ta nói ngươi, mà là nói về tình thế hiện nay. Hiện giờ, chỉ có thể trông cậy vào Kinh Đường do Nhị đệ đưa tới mới có khả năng gánh vác nổi những việc này. Nhị đệ đã mất, vậy mà Kinh Đường có thể tuân theo di chúc, ngàn dặm xa xôi đưa gia sản tới đây, có thể thấy hắn là người trọng tình nghĩa, phẩm hạnh cũng không tệ. Nếu không ngươi truyền thương pháp cho Kinh Đường đi, để cho hắn……”
Bùi Tương Quân khẽ lắc đầu: “Ta biết Kinh Đường có phẩm hạnh đoan chính, vẻ ngoài lại tuấn tú lịch sự, giống người có thể làm nên việc lớn. Nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Tháng côn, năm đao, cả đời thương. Cho dù hắn có có nền tảng vững chắc, thiên phú không tồi và học khẩu pháp tốt, thì nhanh nhất cũng phải mất ba, bốn năm. Sau đó ra ngoài thực chiến, tích lũy danh vọng lại mất thêm ba năm nữa……”
Trương phu nhân căn bản không thể trông cậy vào ai khác, chỉ có thể nói:
“Thế nhưng Kinh Đường có thiên phú hiếm có hơn người. Chỉ cần một tháng là hắn có thể học được thương pháp của Bùi gia rồi. Tháng sau ta phải đi Tụ Nghĩa lâu gặp gỡ các Đại đường chủ, vừa vặn đưa Kinh Đường theo……”
Bùi Tương Quân có chút bất đắc dĩ: "Như vậy là đốt cháy giai đoạn, cho dù có giỏi mấy cũng vô dụng. Cứ coi như Kinh Đường có thể học khẩu pháp trong một tháng, nhưng không có kinh nghiệm lăn lộn giang hồ, đi ra ngoài liệu có thể đánh lại ai?”
“Lâu chủ, không ổn rồi……”