Dạ Kinh Đường cưỡi hắc mã đi ra khỏi cầu Thiên Thủy, trở lại phố Xưởng Nhuộm. Vừa đi, hắn vừa kiểm tra cánh tay trái.
Chuyện hắn cưỡng ép thu công đã gây tổn thương đến cánh tay trái. Sau khi được Bùi Tương Quân dùng thuốc trị thương xoa bóp một phen, đến giữa trưa, hắn đã không còn nhìn thấy dấu vết khác thường nào nữa.
Hắn không biết rõ là do vết thương quá nhẹ hay là thuốc trị thương có dược lực quá bá đạo, dù sao thì hiệu quả thật đáng ngạc nhiên. Vì thế, hắn còn đặc biệt xin hai bình thuốc trị thương mang theo bên mình.
Trở lại hẻm Song Quế, trong ngõ nhỏ cũ kỹ giờ đã yên lặng như tờ. Từ dấu vết trên mặt đất có thể thấy bộ khoái không quay lại đây tuần tra.
Hắn dắt ngựa tới trước cổng nhà rồi đẩy cửa đi vào, thấy trong sân đã được dọn dẹp sạch sẽ. Hắn mở cửa chính ra, bên trong cũng không có bóng dáng hai cô nàng kia đâu.
Dạ Kinh Đường còn cho rằng hai người đã rời đi không nói lời từ biệt, trong lòng cảm thấy khá hụt hẫng. Nhưng khi đi đến mái hiên của nhà bếp, hắn lại thấy trong nhà bếp nhỏ trước giờ chưa từng mở cửa có một bóng người đang đứng.
Bóng người mặc chiếc váy dài màu xanh. Chiếc váy dài xuống tận mắt cá chân, chân thì mang đôi giày có hoa văn hình lá trúc.
Bóng người đưa lưng về phía cửa sổ, chắc chắn biết hắn vào nhà nhưng lại không có phản ứng gì, hình như đang dùng vải bố lau chùi bên ngoài lu gạo.
Bóng người đó hơi khom lưng, làm cho mái tóc dài đen nhánh xõa xuống khỏi vai. Váy dài vốn dĩ tương đã đối tôn dáng, lúc này nhìn từ sau lưng lại thấy thắt lưng ôm lấy vòng eo yêu kiều, làn váy màu xanh trong nhà bếp cũ kỹ như vẽ ra đường cong tròn trịa và cặp mông tựa như trăng rằm trung thu.
(⊙_⊙;)!
Ánh mắt của Dạ Kinh Đường chẳng qua là theo bản năng đảo qua chứ không hề nhìn chăm chú.
Nhưng cảm giác của Lạc Ngưng tương đối nhạy bén. Nàng nhận thấy có điều bất thường nên ngay lập tức đứng thẳng người lên, xoay người nhìn về phía cửa sổ với ánh mắt lạnh lùng.
Dạ Kinh Đường buộc ngựa ở ngoài cửa sổ, cười nói: “Lạc nữ hiệp hiền thục như vậy, còn giúp ta dọn dẹp nhà bếp sao?”
Lạc Ngưng cảm thấy không có gì khác thường thì vẻ đề phòng giữa hai lông mày mới thu lại, nhưng nàng vẫn chưa hết bực bội:
“Ngươi thân là đàn ông con trai, dáng dấp đã lớn như người trưởng thành, vậy mà trong nhà lại lộn xộn bừa bộn. Củi lửa gạo thóc thì không nói, ngay cả nồi cũng không có……”
“Ta mới chuyển đến đây hôm qua nên chuyện này cũng không thể trách ta được. Hơn nữa nhà này cũng quá cũ nát, hôm qua ta đã chuẩn bị đổi chỗ rồi, không cần phải thu dọn làm gì.”
?
Động tác của Lạc Ngưng dừng lại: “Sao ngươi không nói sớm? Ta và Vân Ly dọn dẹp hơn nửa ngày……”
“Đã dọn dẹp rồi thì cứ ở trước đã, dù sao cũng đã trả tiền thuê nhà rồi.”
Dạ Kinh Đường ôm Chim Chim tiến vào phòng bếp cũ, quan sát phía sau bếp lò rồi liếc mắt một cái:
“Nha đầu kia đâu?”
Lạc Ngưng dịch sang bên cạnh hai bước giữ khoảng cách: “Giúp ngươi đi mua nồi chén gáo chậu… rồi.”
Đang nói chuyện, Dạ Kinh Đường lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho nàng.
“Đây là cái gì?”
“Thuốc trị thương. Ta hỏi xin gia chủ của tiêu cục. Dược lực rất tốt, ngươi thử xem?”
Lạc Ngưng cầm lấy bình thuốc nhỏ rồi mở ra ngửi ngửi: “Cao Ngọc Long……”
Nàng nhăn mày, nghi ngờ nhìn về phía Dạ Kinh Đường :
“Thuốc này được sản xuất từ Hạnh Lâm thánh thủ - dược vương Lý, là thần dược trị nội thương. Trên thị trường cơ bản không mua được, còn ở chợ đen có thể bán với giá hơn 100 lượng bạc. Tiêu cục ở kinh thành cho dù có cũng giữ lấy như giữ mạng, sao có thể cho không ngươi được?”
?!
Dạ Kinh Đường nghe vậy âm thầm choáng váng. Hôm nay Tam Nương thoa lên cánh tay của hắn để trị thương, thoa lấy thoa để như không lấy tiền. Hắn còn tưởng rằng đây chỉ là thuốc trị thương bình thường thôi ấy.
Hơn 100 lượng bạc á?
Chẳng trách dược lực lại khủng như vậy……
Dạ Kinh Đường đã lấy ra rồi đương nhiên sẽ không đòi lại. Hắn rộng rãi nói:
“Xem như là ứng trước tiền lương đi. Lạc nữ hiệp điều dưỡng thân thể cho khỏe rồi sớm rời đi thì ta cũng sớm được giải thoát, cầm lấy dùng đi.”
Lạc Ngưng nghe thấy lời này thì ánh mắt thay đổi vài phần:
“Ngươi ngốc sao? Cho dù ta bị thương thì chính ta cũng có thuốc trị thương, ngươi cần gì phải tiêu phí như vậy?”
“Nếu Lạc nữ hiệp cảm thấy ngại, hay là lại dạy ta một chút công phu đi?”
Lạc Ngưng thấy Dạ Kinh Đường có tính toán như vậy này thì nhất định trả lại thuốc trị thương:
“Trả lại cho gia chủ của ngươi đi. Ngươi mơ cũng đẹp thật đấy! Cao thủ nhị lưu trên giang hồ thu đồ đệ cũng phải dâng lên trăm lượng bạc ròng. Chỉ một lọ thuốc trị thương đã muốn ta truyền thụ tuyệt học à, hừ……”
Dạ Kinh Đường đương nhiên không nhận lại mà khoanh tay nhìn về phía ngoài viện, trêu chọc nàng:
“Ài… Còn may ta không phải tiểu nhân.”
“Ngươi còn không phải tiểu nhân à? Ngày hôm qua ngươi……”
Gương mặt của Lạc Ngưng đỏ ửng lên, lực chà xát lu gạo cũng mạnh hơn vài phần.
Xoạt xoạt xoạt ——
Dạ Kinh Đường bất đắc dĩ nói: “Nếu ta là tiểu nhân mà muốn làm cho ngươi dạy võ nghệ thì thật sự quá dễ dàng. Chỉ một câu: Lạc phu nhân, ngươi cũng không nghĩ chuyện hai ta, bị ngươi……”
Keng ——
Lời còn chưa dứt, ánh sáng lạnh lẽo từ trong nhà bếp cũ lóe lên.
Thanh kiếm dài ba thước không biết từ chỗ nào đã ra khỏi vỏ, đến khi xuất hiện đã nằm trên cổ Dạ Kinh Đường.
Lạc Ngưng cắn chặt môi dưới, gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường. Sắc mặt của nàng lúc trắng lúc đỏ, đến nỗi trong mắt hiện ra ánh nước long lanh hết sức thất vọng, bất cứ lúc nào cũng có thể lăn xuống hai dòng lệ.
------------------
Huyền Không: Mấy hôm nay rảnh 1 chút, chăm chỉ đổi mới ^^ khen đi khen đi nào...