Từ trong phong thư mà nghĩa phụ để lại, Dạ Kinh Đường chỉ biết là nhà của nghĩa phụ ở kinh thành, những chuyện khác hoàn toàn không biết gì cả.
Nghĩa phụ để cho hắn giao toàn bộ sản nghiệp lại cho Bùi gia, hắn đường đường là nam nhi bảy thước, đã giao sản nghiệp xong rồi thì tất nhiên sẽ không ở lại đó ăn nhờ ở đậu rồi.
Nhưng thoạt nhìn chén cơm này thật là thơm, thật là mềm. . .
Vậy thì càng không thể ăn!
Sau khi Dạ Kinh Đường hiểu rõ thân phận của Bùi Tương Quân, hắn giơ tay lên thi lễ:
"Xin chào sư cô. Nghĩa phụ sai ta mang thứ đó tới, bây giờ công việc đã xong xuôi, ta còn phải đi đến nha môn đổi Lĩnh Phù bài. Chờ ta dàn xếp xong xuôi ở kinh thành sẽ đến quý chào hỏi."
Lời ấy hiển nhiên là nhã nhặn từ chối, không muốn tới cửa.
Nhưng rõ ràng con chim đậu trên bờ vai của Dạ Kinh Đường cũng không khách khí như vậy.
Nghe thấy là thân thích, con chim này như ngựa quen đường cũ, rất quen thuộc bay lên cửa sổ lầu hai, đứng trước quả núi có quy mô không tầm thường của Bùi Tương Quân, mở ra mỏ chim:
"Chiêm chiếp~ "
Con chim này có bộ lông trắng như tuyết, là chim đi săn của Dạ Kinh Đường. Hắn đặt tên cho nó là “Bạch Vương Gia”, nghĩa là vị vương gia ăn quỵt, chơi gái không trả tiền. Theo lý thuyết thì nó là một con chim, nhưng khi trưởng thành lại nhìn giống như một quả bóng vậy.
Cụ thể là giống gì thì Dạ Kinh Đường cũng không rõ. Lúc hắn còn nhỏ đang ở nhà phơi thóc thì tự dưng con chim này chạy tới ăn chực uống chực, bị hắn bắt được rồi nuôi đến tận bây giờ.
Vốn tưởng nó là “Sơn Trạch Thụy Thú” gì đó, nhưng nuôi nhiều năm như vậy lại phát hiện con gà mập mạp này ngoại trừ tham ăn giỏi ngủ hay làm nũng ra, còn lại thì không có điểm gì đặc biệt, có chút thời điểm còn hay làm mấy chuyện ngu ngốc.
Tỷ như hiện tại, nó tự tung tự tác bay lên ăn xin, đậu vào trên bộ ngực của cô nương người ta thì cũng thôi đi, thế mà móng vuốt nhỏ xíu còn chạm nhẹ vào lớp vải mềm mại kia. Sau khi đánh giá thấy không tệ, nó còn quay lại giẫm giẫm hai cái, con mắt sáng lóng lánh quay sang nhìn Dạ Kinh Đường:
"Chiêm chiếp~ "
Ý tứ đại khái chính là: “Thật là mềm mại ó~”
Hành động của nó làm cho Bùi Tương Quân phải đỏ mặt. Nàng vội vàng ôm con chim nghịch ngợm này xuống:
"Ồ ~ Con chim này thật quấn người ~ "
Ánh mắt của Dạ Kinh Đường toát lên vẻ lúng túng. Hắn mở miệng giáo huấn:
"Trở về mau."
"Chiêm chiếp. . ."
Lúc này con chim mập mới thành thật từ lầu hai bay xuống, đậu trên bờ vai của Dạ Kinh Đường.
Bùi Tương Quân vuốt vạt áo lại, tiếp tục nói:
"Ngươi cứ trực tiếp gọi ta là Tam Nương đi, sư cô nghe có vẻ hơi già. Nhị ca cũng thật sự là, nhận ngươi làm nghĩa tử rồi lại còn bắt ngươi giao lại sản nghiệp. Nếu Bùi gia nhận lấy thì sẽ bị láng giềng gièm pha. Nếu như ngươi đã đến đây thì chúng ta chính là người một nhà rồi, không cần khách khí như thế. Bạc thì ngươi vẫn nên lấy về đi, về sau ngươi chính là thiếu gia của Bùi gia chúng ta. Tiêu cục bên ngoài kia sẽ chia cho ngươi kinh doanh, ngươi thấy như thế nào?"
Dạ Kinh Đường bán của cải của tiêu cục ở tiểu thành nơi biên ải lấy tiền mặt được hơn một nghìn lượng bạc, nhìn có vẻ như không nhiều lắm, nhưng dựa theo sức mua mà nói, ước chừng chính là hơn 10 triệu ở kiếp trước. Đối với người tầm thường mà nói, số tiền đó tuyệt đối không hề nhỏ; mà muốn mở một tiêu cục trong kinh thành thì chi phí ít nhất cũng phải gấp 10 lần.
Đại trượng phu không ăn của ăn xin. Đối với loại quà tặng, Dạ Kinh Đường trực tiếp xin miễn:
"Đa tạ ý tốt của Tam Nương, nhưng nghĩa phụ đã để lại di chúc như thế, ta sẽ không làm trái. Người thân của nghĩa phụ cũng chính là người thân của ta, về sau nếu ngài có gì cần đến ta, có thể sai Dương tiêu đầu thông báo cho ta một tiếng. Mấy vị tiêu sư đều là lão nhân trong nhà, sau này mong rằng Tam Nương đối xử tử tế với bon họ. Tại hạ xin phép cáo từ trước."
Bùi Tương Quân thấy Dạ Kinh Đường hết lòng tuân thủ nghĩa, không muốn hưởng lộc không công thì trong lòng càng ưa thích. Nàng không cậy mạnh ép hắn lưu lại mà nói chuyện khách khí đôi câu, cuối cùng đưa mắt nhìn Dạ Kinh Đường rời đi.
Rất nhanh, một người một con ngựa một chim hòa vào dòng người trên đường, biến mất tại đầu phố.
Chờ đến khi Dạ Kinh Đường biến mất trong tầm mắt, nụ cười của Bùi Tương Quân mới chậm rãi thu liễm lại, biến thành vẻ suy nghĩ sâu xa.
Nha hoàn Tú Hà đứng ở sau lưng nàng lúc này mới ló đầu ra, nhỏ giọng nói:
"Lâu chủ, như vậy nghĩa là Nhị gia đưa về cho chúng ta một bảo bối quý giá phải không? Dạ thiếu gia thật tuấn tú, vừa rồi liếc mắt nhìn ta àm khiến chân ta mềm nhũn cả ra. . ."
Bùi Tương Quân híp mắt lại, hơi lộ ra vẻ không vui, nhưng rất nhanh lại gật đầu:
"Quả thật không ngờ, Nhị ca có thể thu được một nghĩa tử anh tuấn đến như vậy. Ta đây nhìn thấy đều muốn đứng núi này trông núi nọ. . . Đừng nói tới phẩm hạnh hay võ nghệ, chỉ dựa vào tướng mạo này cũng có thể lăn lộn pthuận buồm xuôi gió ở kinh thành."
Tú Hà nở nụ cười hi hi nói: "Vậy còn tư chất của Dạ thiếu gia như thế nào ạ? Lâu chủ có nhìn ra nội tình gì không?"
Bùi Tương Quân nghiêm túc cân nhắc: "Khí tức loạn như cào cào nhưng toàn thân đã có nội kình dồi dào. Quyền cước thì không có kết cấu gì nhưng gân cốt lại không thua long hổ. Nhị ca có lẽ chỉ dạy cho hắn những thứ căn bản, không dạy công phu chân chính. Tuổi chỉ mới gần mười tám lại có hỏa hầu như thế, có thể nói là kỳ tài ngút trời. Chỉ cần có người chịu dạy công phu thật sự cho hắn thì trong vài năm ngắn ngủi không có khả năng không nổi danh trong giang hồ được."
Đáy mắt của Tú Hà lộ ra vẻ trịnh trọng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Tìm cơ hội nói với Dạ thiếu gia công việc trong lâu hay truyền thụ thương pháp bồi dưỡng cho thiếu chủ?"
Bùi Tương Quân khẽ lắc đầu: "Tuân theo di chúc ngàn dặm chuyển giao gia sản, thoạt nhìn thì phẩm hạnh thật tốt, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm. Công phu là kỹ thuật giết người, không thể truyền dạy bừa bãi được. Cái bánh Hồng Hoa lâu quá lớn, muốn chọn ra lâu chủ tương lai cũng không thể do ta một lời định đoạt, vẫn phải quan sát một đoạn thời gian trước đã."
"Nhưng tính cách của Dạ thiếu gia thoạt nhìn rất kiên quyết, không muốn ăn nhờ ở đậu Bùi gia, làm sao để quan sát đây?"
"Người trẻ tuổi chân ướt chân ráo mới vào giang hồ, ai cũng đều cứng đầu cả. Để ta khuyên nhủ một buổi tối là mềm nhũn ra ngay. . ."
"Lâu chủ."
"Gì?"
"Lời này nghe có chút là lạ. . ."
"Hả?"