Mọi người đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một người đi ra từ bên trong nhà chính của đại viện tiêu cục. Người này mặc một bộ cẩm bào, dáng người khôi ngô, tay phải đầy vết chai, vừa đi vừa xoay hai quả hạch đào bằng sắt.
Ken két. . .
Tiêu sư ngoài cửa thấy thế thì vội vàng mở miệng hô hoán:
"Trần gia, tiểu tử này đến nháo sự."
Hàng xóm láng giềng đang vây xem cũng trở nên hào hứng hơn hẳn, bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận:
"Trần Bưu xuất hiện rồi kìa."
"Người thanh niên tuấn tú này sẽ không bị đánh chết đấy chứ?"
"Ở Kinh Thành này nào ai dám gây ra tai nạn chết người chứ, nhiều nhất thì đánh cho hộc máu thôi."
"Tuấn tú như vậy mà bị đánh hộc máu cũng rất đau lòng nha. . ."
Vù ——
Mọi người còn chưa nói hết câu, đột nhiên lại nghe thấy từ mặt đường truyền đến một tiếng gió rít nhẹ.
Rất nhiều tiêu sư và người đi đường chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái. Nguyên bản người trẻ tuổi mặc hắc y đang ngồi ở trên lưng ngựa không biết phát lực như thế nào mà cả người phóng lên tận trời, phóng qua cánh cửa lớn cao hơn trượng rồi đáp xuống đất, tiến vào đại viện của tiêu cục.
Trần Bưu vừa từ trong nhà đi ra lập tức bị cảnh này làm cho kinh hãi, cả người khẽ run rẩy. Theo bản năng, y ném hai quả hạch đào bằng sắt về phía người trẻ tuổi mặc áo choàng đen nhưng lại bị hắn dùng một tay áo quét đi, tiếp theo chính là một chiêu diều hâu vồ thỏ, một bàn tay đặt trên cổ y.
Oành——
Trong chớp mắt, vóc người cao lớn của Trần Bưu đã bị ấn trên cột nhà phía sau cửa, làm rơi xuống vài miếng ngói đen trên mái hiên.
Loảng xoảng ——
Mái ngói rơi trên mặt đất nát vụn cũng làm cho hơn mười tên tiêu sư trong nội viện hoảng sợ khẽ run rẩy, ánh mắt trở nên kinh hãi.
Trần Bưu giật mình, mặt cắt không còn chút máu, ngay cả một chút ý định phản kháng cũng không có. Y gấp gáp hô lớn:
"Thiếu hiệp khoan đã! Ta chỉ là một tiêu đầu thôi, ngươi có cừu oán gì thì cứ đến tìm ông chủ ấy, tới tìm tôi tớ chúng ta làm gì. . ."
Trần Bưu còn có thể nói ra những lời này chứng tỏ hắn không hạ tử thủ.
Người trẻ tuổi mặc áo choàng đen dùng một tay bắt lấy cổ của Trần Bưu, nghiêng đầu ý chỉ một lão đao khách đang ở ngoài cửa:
"Y gọi là Dương Triều, về sau y sẽ là tiêu đầu, còn ngươi là lão nhị. Hiểu chưa?"
Trần Bưu không hiểu được, nhưng y đang bị bóp cổ nên cũng không dám cãi lại, chỉ buông tay nói:
"Thiếu hiệp, nghề nghiệp của chúng ta đây là chính quy, đóng thuế đúng hạn, không phải giang hồ trộm cướp. Nếu ông chủ không đồng ý, ngươi có đánh chết ta thì ta cũng không làm chủ được nha. . ."
"Cha ta là Bùi Viễn Phong, ta là em trai ruột của ông chủ các ngươi, cha ta sai ta đưa sản nghiệp trong nhà đến cho các ngươi. Sau này bọn họ chính là người của tiêu cục Trấn Viễn, nếu như cư xử không đúng mực thì tùy ngươi xét hỏi."
Trần Bưu sững sờ. Y quan sát người trẻ tuổi mặc hắc y vài lần rồi nghi ngờ nói:
"Ngươi là nhi tử của Nhị gia à? ! Thế tại sao ngươi lại mang họ Dạ?"
Dạ Kinh Đường cũng không trả lời y. Sau khi nói dứt lời, hắn lấy ra một chồng quan phiếu mệnh giá trăm lượng, vỗ vào ngực Trần Bưu, sau đó quay người rời đi.
Ngoài cửa, hàng xóm láng giềng đều sửng sốt, châu đầu ghé tai nhẹ giọng nói thầm:
"Thân thủ thật là tốt. . ."
"Vậy ra hắn là thiếu gia của Bùi gia à?"
"Ta có nghe nói là. . . trước kia Bùi gia có một người con, nhưng chuyện này cũng đã là hai mươi ba năm về trước rồi. . ."
. . .
12 vị tiêu sư cưỡi ngựa đi vào trong, biểu cảm trên mặt đều rất phức tạp. Người cầm đầu là Dương tiêu đầu, y đưa thanh đao cho Dạ Kinh Đường vừa ra khỏi cửa đồng thời khuyên nhủ:
"Thiếu chủ, người hà tất phải như thế? Ông chủ thích nói sảng, ngươi không cần tin là thật đâu. Bây giờ người cắt đứt quan hệ với gia môn thì có thể đi chỗ nào đây?"
"Giang hồ."
Dạ Kinh Đường tiếp nhận bội đao rồi giắt vào bên hông, để cho con bạch điểu, vật nuôi của hắn, đậu lại trên bờ vai. Hai mắt hắn nhìn vầng thái dương ở phía chân trời rồi nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Hắn nhìn có vẻ tiêu sái như thế, nhưng trong đôi con ngươi trong suốt kia lại hiện lên vẻ mờ mịt “trời đất bao la là vậy nhưng lại không có chỗ nào cho hắn dung thân”.
Hắn đi tới cái triều đại tên là “Đại Ngụy” này cũng đã được 18 năm rồi.
Ký ức lúc 2, 3 tuổi dần dần thức tỉnh. Dạ Kinh Đường sống trong một tiêu cục nằm ở một thị trấn nhỏ tại biên ải Đại Ngụy, là một đứa trẻ bị bỏ rơi được Bùi Viễn Phong là ông chủ của tiêu cục nhặt được trên đường đi áp tải. Bởi vì hắn có tiếng khóc vang rõ nên được y đặt cho cái tên là “Dạ Kinh Đường”, sau đó nhận hắn làm nghĩa tử.