"Cừu đại hiệp quá khen. Ta mới vào giang hồ, không hiểu nhiều về đao khách trên giang hồ, chỉ biết mấy người như Hiên Viên Triều, Cừu đại hiệp hay Trịnh Phong. Cừu đại hiệp có thể nói cho ta một chút điển cố về những người này hay không?"
Cừu Thiên Hợp đã nhìn thấu thân phận thật sự của Dạ Kinh Đường. Tuy rằng con đường đao pháp hoàn toàn khác nhau, nhưng xuất phát điểm thì hoàn toàn giống nhau.
Cừu thiên hợp lúc còn trẻ vừa là đối thủ cũng là tri kỷ của Trịnh Phong, hai người đã tỉ đấu không dưới trăm lần. Lão biết con đường mà Trịnh Phong vẫn khổ sở đi tìm chính là một đao hoàn mỹ không tỳ vết mà người này vừa mới đánh ra.
Trịnh Phong không có tới, đao lại xuất hiện ở trên tay người này, chỉ có thể nói Trịnh Phong đã đi trước một bước, đến cầu Nại Hà.
Đôi mắt của Cừu Thiên Hợp thoáng qua một tia buồn bã, tiếc cho một cái cảnh còn người mất. Lão hiểu được mục đích của Dạ Kinh Đường, mở miệng nói:
"Hiên Viên Triều là [ Đao khôi ] đương thời, sự tích về cuộc đời của lão có thể nghe thấy ở bất kỳ đâu, không cần lão phu thuật lại. Hiên Viên Thiên Cương Cương sớm đã thối lui khỏi giang hồ, không tiện nói tới. Về phần Trịnh Phong, đúng là một kẻ ngốc."
"Á hả?" Dạ Kinh Đường trở nên nghiêm túc: "Câu nói này là có ý gì?"
Cừu Thiên Hợp nhìn về phía trên giếng trời: "Xuống nghe đi, không phải chuyện gì bí mật."
Thương Tiệm Ly đối với chuyện xưa trên giang hồ cũng cảm thấy hứng thú. Y phi thân nhảy xuống, im hơi lặng tiếng rơi vào sau lưng Dạ Kinh Đường, đứng chắp tay.
"Lão phu ba tuổi luyện đao, tính đến nay đã 52 năm, gặp được rất nhiều tri kỷ, đối thủ cũng rất nhiều. Tuy nhiên, đến nay trừ Hiên Viên Thiên Cương Cương thì tất cả những người khác đều đã trở thành đất vàng. Trịnh Phong ở trong những người này không tính xuất chúng, nhưng lại hợp khẩu vị của lão phu nên coi là tri kỷ."
Cừu Thiên Hợp nhìn Dạ Kinh Đường: "Năm đó, Trịnh Phong cũng hăng hái bộc lộ tài năng như ngươi vậy, đáng tiếc dáng dấp không được anh tuấn như ngươi, thiên phú cũng kém hơn ngươi một chút. Vốn lão phu và y đã ước định sau khi đao pháp đại thành, trước tiên sẽ đánh bại Hiên Viên lão nhân, sau đó hai người lại đến Quân Sơn đài đánh một trận định ra [ Đao khôi ]. Đáng tiếc, Trịnh Phong khi đó lại thất hẹn."
Dạ Kinh Đường dò hỏi: "Vì sao thất hẹn?"
"Tiểu tử Trịnh Phong kia có quan hệ không tệ với Hiên Viên Thiên Cương. Y đi qua Quân Sơn đài mấy lần, làm quen với con gái của Hiên Viên lão nhân, chính là Hiên Viên Thục Dạ, sau đó thì kết duyên."
Hiên Viên Thục Dạ...
Dạ Kinh Đường âm thầm cau mày, cảm thấy danh tự này có lẽ có liên quan đến họ [ Dạ ] của hắn.
"Trịnh Phong rễ tình đâm sâu, tới cửa cầu hôn. Nhưng lúc đó triều đình đang chọn tú nữ, Hiên Viên lão nhân vì cầu giàu sang, muốn đưa Hiên Viên Thục Dạ vào cung làm phi. Vì để cho con gái nghe theo an bài, Hiên Viên lão nhân tận lực khích tướng, để cho Trịnh Phong tới cửa cầu hôn dùng đao nói chuyện."
Cừu Thiên Hợp khẽ thở dài một cái: "Trịnh Phong lúc ấy ngay cả tông sư đều không phải, có tư cách gì khiêu chiến Hiên Viên lão nhân? Nhưng y vẫn là rút đao.
"Trận chiến ấy Trịnh Phong dùng hết toàn lực, đánh một trận đạt danh hiệu [ tông sư Đao pháp ], nhưng vẫn như cũ cách Hiên Viên Triều quá xa.
"Hiên Viên lão nhân căn bản là không muốn gả con gái cho y, vì để cho con gái từ bỏ ý định nên đã xuống tay độc ác. Mặc dù không lấy đi tính mạng của Trịnh Phong, nhưng lại khiến y trở thành phế nhân, ngay cả sinh con dưỡng cái e rằng cũng đều là hy vọng xa vời."
Dạ Kinh Đường biết nghĩa phụ cả đời không lập gia đình và không có con cái, ngày ngày say như chết. Nghe thấy vậy, hắn trở nên chăm chú hơn:
"Sau đó thì sao?"
"Sau ngày đó, Trịnh Phong hoàn toàn biến mất ở trên giang hồ, lão phu cũng chưa từng gặp lại. Hiện tại e rằng đã rời đi trước lão phu."
Dạ Kinh Đường nghe lời này thì hơi trầm mặc, lại dò hỏi:
"Hiên Viên Thục Dạ cuối cùng như thế nào?"
Đứng ở sau lưng Dạ Kinh Đường, Thương Tiệm Ly nói tiếp:
"Thừa An năm hai, triều đình chọn nữ tử nhà lành vào cung, Hiên Viên Thục Dạ ở trong nhóm tú nữ được đưa tới biên giới Vân Châu. Cừu Thiên Hợp tiến vào đoàn xe, người trúng tám đao liều chết cướp Hiên Viên Thục Dạ đi, bị triều đình cùng Quân Sơn đài đuổi bắt gần 30 năm. Mãi đến năm ngoái, lão mới bị Hắc Nha bắt được đem về quy án."
"..."
Trong lòng Dạ Kinh Đường chấn động một cái, khó tin nhìn Cừu Thiên Hợp.
Cừu Thiên Hợp lộ ra một nụ cười: "Lão phu cùng Trịnh Phong là đối thủ, cũng là tri kỷ. Sau khi y biến mất không còn tung tích, Hiên Viên Thục Dạ phái người len lén tìm đến ta, để cho ta giúp nàng tìm tung tích của Trịnh Phong, nói cho y một tiếng rằng Hiên Viên Thục Dạ sẽ ở cầu Nại Hà chờ y.
"Lão phu làm sao có thể biết được Trịnh Phong đang trốn ở đâu. Không nhìn nổi những… chuyện thương tâm của nhân gian như vậy nên đã một người một đao tiến vào đám cưới cướp Hiên Viên Thục Dạ đi, sau đó đưa nàng đi tìm Trịnh Phong. Trong 10 năm, từ sơn dã Thiên Nam tìm đến thảo nguyên hoang vu; từ phương đông biểm đảo tìm đến đại mạc tây bắc, đến nay vẫn không biết Trịnh Phong trốn ở nơi nào. Hiên Viên Thục Dạ mất hết ý chí, thoái ẩn giang hồ quay về thành thị, hiện tại cuộc sống cũng không coi là cô đơn..."
Sau một hồi im lặng, Dạ Kinh Đường lắc đầu cười không nói lời nào.
Cừu Thiên Hợp cười hai tiếng: "Những chuyện này, lão phu sẽ đi xuống trò chuyện cùng Trịnh Phong. Đi thôi, chuyện của đao khách thế hệ trước không có quan hệ gì với con chim non nhà ngươi. Chỉ hy vọng ngươi đừng có phẩm hạnh như Trịnh Phong kia, lại để cho Hiên Viên lão nhân làm Đao khôi 30 năm."
"Cừu đại hiệp bảo trọng, tại hạ cáo từ."
Nói xong, Dạ Kinh Đường đứng dậy thi lễ, cùng Thương Tiệm Ly nhảy ra khỏi giếng trời.
Cừu Thiên Hợp tựa vào trên tường đưa mắt nhìn theo, thẳng đến khi rào sắt đóng lại và tiếng bước chân biến mất mới thầm thở dài một tiếng:
"Thế hệ mới thay thế hệ cũ... Tiểu tử ngươi khổ tận cam lai vậy mà lại nuôi được một đứa con trai ngoan. Lão tử ngược lại là nguy rồi, trời phạt, đây lại là cái đạo lý gì..."
------------
Huyền Không: hôm nay buồn, bạo chương :D