Keng…keng…keng——
Tiếng chuông sớm xuyên qua sương mù và màn mưa mênh mông.
Trăm phố nghìn hẻm ở kinh thành bắt đầu lác đác bay lên khói bếp. Cửa cung nguy nga của hoàng thành ở phía Bắc cũng đã mở ra, triều thần văn võ mặc đủ loại quan phục đầy màu sắc đi trên hành lang nối đuôi nhau mà vào.
Đông Phương Ly Nhân mặc trên người một cái yếm màu bạc có thêu ‘con rồng béo’, đang đứng ở sau bình phong mở hai tay ra, để cho nô tỳ mặc quần áo lên người. Đôi mắt của nàng lướt qua tấm bình phong, nhìn về phía cuối cung điện. Có khoảng trăm người vây quanh một chiếc kiệu đi về hướng điện Thái Cực.
“Hôm nay Thánh Thượng dậy muộn hơn mọi khi khoảng một chén trà nhỏ, lý do vì sao?”
Bà lão tóc bạc đứng ở phía sau cung kính trả lời:
“Đêm qua Thái Hậu nương nương đi cung Vĩnh Nhạc rồi ngủ lại ở tẩm điện. Thái Hậu nương nương thích tâm sự, có thể là do Thánh Thượng phải nói chuyện với Thái Hậu đến khuya.”
“Thánh Thượng trăm công ngàn việc, vốn đã mệt mỏi rồi, buổi tối lại bị Thái Hậu quấn lấy thì làm sao mà chịu được…”
“Nếu không thì để lão thân sắp xếp một chút, mời Thái Hậu nương nương vào vương phủ ở vài ngày nhé?”
Đông Phương Ly Nhân cân nhắc một chút rồi gật đầu nhận lời.
Sau khi mặc xong mãng bào đai ngọc, Đông Phương Ly Nhân đi đến thư phòng ở tầng cao nhất rồi ngồi xuống, mở sổ con đã được Hắc Nha sửa sang lại rồi xem xét tin tức đến từ các nơi:
“Mấy vị hương chủ của Hồng Hoa Lâu đồng thời ra ngoài, hình như là có biến động lớn gì đó… Hồng Hoa Lâu muốn làm gì? Dốc toàn bộ lực lượng đi tiêu diệt Thủy Vân Kiếm Đàm à?”
Bà lão tóc bạc suy nghĩ rồi nói: “Không thể nào! Lúc lão Thương khôi còn sống, Hồng Hoa Lâu còn có tự tin có thể tiêu diệt được Thủy Vân Kiếm Đàm. Nhưng hiện giờ Hồng Hoa Lâu còn phải xem sắc mặt của Thủy Vân Kiếm Đàm ấy chứ. Lão thân nghe nói, các hương chủ của Hồng Hoa Lâu mỗi năm đều gặp mặt, có lẽ là đang thảo luận và bàn bạc về tìm kết cục của Hồng Hoa Lâu sau này.”
“Hồng Hoa Lâu có tiếng nói không hề nhỏ, trong tối tất nhiên còn cất giấu càng nhiều võ công bí tịch hiếm có trên giang hồ. Nếu bọn họ không lăn lộn trên giang hồ được nữa mà có ý nguyện trung thành với bệ hạ thì ta có thể cho bọn họ một cơ hội.”
“Vâng.”
Đông Phương Ly Nhân không chú ý đến Hồng Hoa Lâu nữa mà tiếp tục đánh giá:
“Một thương đội đến từ Lương Châu đã bước qua biên giới, dường như Huyết Bồ Đề đang ẩn nấp trong đó… Huyết Bồ Đề là ai?”
“Đó là một sát thủ hoành hành trong giang hồ 10 năm trước, nợ máu chồng chất, đã từng ám sát thái thú Sung Châu, bị triều đình, thậm chí giang hồ đuổi giết, mai danh ẩn tích đến nay.”
Trong ánh mắt của bà lão đầu bạc lộ ra vẻ nghiêm trọng: “Võ công của người này không rõ lai lịch, giỏi về cơ quan ám khí và ẩn nấp cải trang, cũng vô cùng kiên nhẫn. Y từng vì ám sát chưởng môn của Thất Huyền Môn mà ẩn nấp ở gần đó gần một năm, nhiều lần do dự không ra tay, cho đến khi đối phương hoàn toàn thả lỏng cảnh giác mới một kích trí mạng rồi cao chạy xa bay. Hiện giờ y lại hiện thân một lần nữa, có thể là được [Lục Phỉ] mời chào.”
Đông Phương Ly Nhân nghe thấy cái tên này, đuôi lông mày nhíu chặt lại:
“[Lục Phỉ] mời chào loại thích khách đứng đầu này, mục đích không phải trọng thần triều đình thì chính là bổn vương. Bảo Hắc Nha chú ý những người gần đây đến từ Lương Châu …”
Nói tới đây, Đông Phương Ly Nhân bỗng nhiên nhớ tới Dạ Kinh Đường vừa mới từ Lương Châu nhập kinh.
Nhưng Dạ Kinh Đường mới 18 tuổi, tuổi không khớp, ngẫm lại vẫn là không nghi ngờ gì.
Sau khi xem xong tất cả tin tức mà Hắc Nha đưa lên, Đông Phương Ly Nhân đứng dậy đi lên trên sân thượng, đánh giá tình huống trong ngoài Hoàng Thành.
Nhưng mới vừa nhìn không bao lâu, nàng lại phát hiện đại biểu ca Vương Xích Hổ ôm một thứ gì đó trong lòng và lén lút đi ra khỏi Hắc Nha.
Đông Phương Ly Nhân nhăn mày lại, dò hỏi:
“Vương Xích Hổ lại chuẩn bị làm gì thế?”
“Buổi chiều hôm qua, Dạ Kinh Đường tới cửa thăm hỏi, chuẩn bị bắt Vô Sí Hào hiệp trợ cho nha môn, còn hỏi mượn Vương Xích Hổ một vài thứ.”
Đông Phương Ly Nhân không cảm thấy Dạ Kinh Đường có bản lĩnh bắt được Vô Sí Hào nên đương nhiên rất hứng thú với chuyện này. Nàng quay đầu lại dò hỏi:
“Hắn mượn cái gì? Hương Nhuyễn Cốt hay châm Ly Hồn?”
“Ừm…”
Bà lão tóc bạc có chút chần chờ, nhưng cũng không thể lừa gạt Tĩnh Vương nên từ từ bước đến trước mặt Đông Phương Ly Nhân, nhỏ giọng nói hai câu.
Đông Phương Ly Nhân im lặng lắng nghe, khuôn mặt khí khái hào hùng hiếm thấy đỏ lên. Nàng nhíu mày nói:
“Hắn có bệnh à?”
“Haizz, vì làm việc công thôi, điện hạ không nên so đo những tiểu tiết như thế này…”
……
Mưa nhỏ đầu hạ rơi trên đá xanh ở con hẻm cũ. Lá cờ ố vàng im lặng tung bay dưới mái hiên.
Ở trong chuồng ngựa cạnh quán rượu, một con ngựa dũng mãnh vừa dừng lại. Nó đang phi nhanh chợt ngừng lại nên trong mũi phun ra những tiếng thở thô nặng.
“Xùy —— xùy ——”
Quán rượu trống trơn không có người, bên phía cửa sổ truyền ra hai tiếng thầm thì:
“Mang đồ đến chưa?”
“Mang đến rồi.”
“Thứ gì thế?”
“Giác tiên sinh*.”
*Giác tiên sinh: một trong năm công cụ góa phụ sử dụng để phát tiết ham muốn của họ vào thời cổ đại.
“Giác…… Hả?”
Trong quán rượu, Dạ Kinh Đường mặc một chiếc áo choàng màu đen, đầu đội đấu lạp, ăn mặc như một hiệp khách. Hắn ngồi yên trên ghế và nhận lấy hộp gỗ từ tay của Vương Xích Hổ với ánh mắt quái dị.
Vương Xích Hổ có lẽ là sợ hỏng thanh danh nên vô cùng cảnh giác. Y lấy thân hình che tầm nhìn của chưởng quầy và tiểu nhị, nhỏ giọng nói:
“Vật ấy được tạo thành từ một khối phỉ thúy, khi chưa được điêu khắc đã có giá không dưới ngàn lạng bạc, giờ còn được thợ nổi tiếng của tiền triều điêu khắc thì chắc chắn còn đắt gấp mấy lần. Người đã từng dùng nó không phải Vương phi thì là cáo mệnh* nhất phẩm. Sau khi Đại Ngụy khai quốc, vật ấy qua tay nhiều người rồi trôi dạt đến phủ của Định An Hầu…”
*Cáo mệnh: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến.
Dạ Kinh Đường nhìn hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo nhưng không dám mở ra:
“Vương huynh, ta nhờ huynh tìm vật gì quý giá một chút ấy… Chứ cái này, cái này…”
Vương Xích Hổ nghiêm túc hẳn lên: “Làm việc cho triều đình không cần so đo mấy tiểu tiết đó đâu. Dạ lão đệ còn nghĩ có thứ nào quý giá hơn cái này hay sao?”
Dạ Kinh Đường thật sự không thể ngờ tới. Vốn dĩ hắn cảm thấy mượn yếm tơ vàng của Tĩnh Vương đã ba chấm lắm rồi, nhưng hắn không ngờ rằng Vương Xích Hổ còn có thể tìm ra một thứ kỳ quái hơn nữa.
Thứ này không giống như là đồ của quan phủ, truyền ra ngoài rất khó nghe. Nhưng giá trị và lai lịch của nó lại có thể khiến phi tặc như Vô Sí Hào chú ý, vô cùng thích hợp.
Sau khi Dạ Kinh Đường nhìn hộp gỗ vài lần, cuối cùng hắn cũng chịu nhận lấy:
“Thật sự làm phiền Vương huynh rồi. Tại hạ chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của huynh, bắt Vô Sí Hào về quy án.”
“Đều làm việc cho triều đình, có cái gì mà phải cảm tạ. Ta đã để cho người ở trong thành âm thầm tung tin đồn, châm ngòi thổi gió. Ngươi lập tức đi thủ tiêu tang vật là được. Có thể thành công hay không phải xem vận khí của ngươi rồi. Ta đi trước, cáo từ…”
Dạ Kinh Đường nhìn Vương Xích Hổ lén lút đi về, lại nhìn về phía hộp gỗ trong tay, do dự mãi vẫn không mở ra. Hắn dùng miếng vải đen cuộn lại rồi đi ra khỏi quán rượu.
-----------
Huyền Không: Mấy hôm nay bận quá, k có cả thời gian ngủ. Hôm nay đăng bù 2 chương hi