Dạ Kinh Đường nhìn ra lời nói này của Lạc Ngưng có trọng lượng nặng đến bao nhiêu, vì vậy khá ngạc nhiên muốn nói:
"Ngươi biết hết Bát Đại Khôi sao?"
"Cũng có quen biết, đều phải nể mặt ta vài phần."
Trong mắt Dạ Kinh Đường hiện lên vẻ nghi ngờ: "Tại sao ngươi ở kinh thành bị đánh đập chạy trối chết lại phải dựa vào ta trợ giúp đánh lạc hướng vậy?"
Lạc Ngưng cảm nhận được sự khinh thường của Dạ Kinh Đường, hai con ngươi ngưng lại:
"Ngươi cho rằng người nào cũng dám tới kinh thành tìm Hắc Nha gây sự hay sao? Chẳng qua ta không muốn lạm sát kẻ vô tội thôi, nếu không thì không cần kinh động đến người trên đường, ta đã có thể đưa ngươi cùng với hai tên bộ khoái nho nhỏ kia vào chỗ chết. Nếu như ngươi không chịu đi theo ta, vậy cũng chỉ có thể học một chiêu đó, ta và ngươi đã thanh toán xong, không thiếu nợ lẫn nhau."
Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng không bắt buộc, nhảy lên lấp lại lỗ hổng bị mưa dột trên nóc nhà rồi thuận miệng hỏi thăm:
"Lạc nữ hiệp, ngươi thật sự đã lập gia đình rồi hả?"
"Hả?" Lạc Ngưng sững sờ, lạnh nhạt nhìn sang Dạ Kinh Đường: "Ngươi có ý gì?"
"Vừa rồi nhìn phản ứng của ngươi rất không thành thạo, ngay cả làm sao thân mật cũng không biết, không giống như phụ nữ đã có chồng. . ."
Lạc Ngưng đùng đùng nổi giận, muốn rút kiếm ra chém hắn ngay lập tức.
Nhưng ngay lúc này, ngoài viện bỗng nhiên lại xuất hiện tiếng bước chân rất nhỏ.
Loạt soạt. . .
Hai người lập tức hoảng hốt, cho rằng quan sai đã đi rồi lại quay về. Hai người nhanh lẹ phản ứng lại. Nữ hiệp tuyệt sắc ngửa đầu nằm thẳng xuống, bày ra bộ dáng mà một người vợ nên có. Dạ Kinh Đường nhào tới, bắt đầu bày tạo hình.
Nhưng chưa lên tiếng, bên ngoài liền truyền đến một tiếng nữ tử nhỏ giọng hô lên:
"Sư mẫu?"
! ! !
Sấm sét giữa trời quang.
Dạ Kinh Đường vừa mới chuẩn bị nói mấy câu không đúng đắn, lời nói đến bên miệng xém chút nữa bị nghẹn chết.
Lạc Ngưng đều đã chuẩn bị phối hợp xong rồi lại bị thanh âm này hù dọa tới mức run bắn cả người. Nàng nhấc chân đạp Dạ Kinh Đường đang ở trên người mình bay xuống giường.
Bịch...
Trong phòng truyền ra một tiếng trầm đục.
Như cùng một thời khắc đó, cửa phòng bị phá mở.
Một bóng người trên đầu đội mũ rộng vành, thân khoác áo tơi xông vào trong căn phòng chỉ có bốn bức tường.
Bóng người có dáng dấp không cao, có lẽ chỉ tới đầu vai Dạ Kinh Đường. Dưới lớp áo tơi treo một thanh đao Hồng Tuệ, khuôn mặt dưới mũ rộng vành vô cùng tinh xảo, là một thiếu nữ gần 16 tuổi.
Thiếu nữ đội mũ rộng vành có thân thủ cực kỳ mạnh mẽ. Nàng lập tức phóng vào trong phòng, lại thấy Dạ Kinh Đường có dáng người cường tráng đang lăn một vòng trên mặt đất rồi đứng phắt dậy.
Mà sắc mặt của sư mẫu lại trắng bệch, lo lắng hãi hùng tựa ở trên tường, trong mắt hiện ra vẻ hoảng hốt lo sợ, cũng không biết phải chịu nhục gì.
"Tên xấu xa."
Thiếu nữ đội mũ rộng vành nhìn thấy cảnh này thì giận tím mặt, lập tức rút thanh đao đeo bên eo ra, nhào tới Dạ Kinh Đường:
"Nhận lấy cái chết đi."
Dạ Kinh Đường có chút hoang mang, theo bản năng rút đao ra cản lại một chút. Kết quả phát hiện nha đầu kia rất mạnh mẽ, một đao có thể khiến hắn lảo đảo, sau đó lại lần nữa đánh tới.
Dạ Kinh Đường cho dù có thể chống đỡ cũng không thể thật sự đánh. Mắt thấy Lạc Ngưng bị dọa đến mức đần người ra không ngăn cản, hắn vội vàng nhắc nhở:
"Nữ hiệp chậm đã, là người một nhà."
Động tác của thiếu nữ đội mũ rộng vành dừng lại, khóe mắt nhìn sư mẫu.
Lạc Ngưng núp ở góc tường, toàn thân đều đang run rẩy. Lúc này nàng mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói:
"Vân Ly, dừng tay. Vị tiểu tặc này. . . Không đúng, vị thiếu hiệp này là người tốt."
Thiếu nữ đội mũ rộng vành bán tín bán nghi, lạnh nhạt nhìn về phía Dạ Kinh Đường:
"Ngươi là người nào? Tại sao lại ở chỗ này?"
"Ta. . ."
Dạ Kinh Đường vốn định giải thích nhưng lập tức lại cảm thấy không đúng, hơi mở tay ra:
"Vân cô nương, đây là nhà ta. Tại sao ngươi lại hỏi ta tại sao ở trong này chứ?"
Chiết Vân Ly sững sờ: "Bổn tiểu thư họ Chiết. Không phải họ Vân. Ta tìm được nơi này trước, muốn ở nửa tháng, làm sao đây lại là nhà của ngươi được? Ngày hôm qua mới tới đây, ngươi lại làm tu hú chiếm tổ chim khách, ta còn chưa chỉnh đốn ngươi đấy. . ."
Dạ Kinh Đường lấy từ trong tay áo bản hợp đồng thuê nhà mà chủ nhà viết ra:
"Ngươi đã đưa tiền chưa? Cầm ra khế thuê nhà cho ta xem một chút đê?"
". . ."
Chiết Vân Ly dĩ nhiên không có rồi. Biết bản thân đuối lý, nàng ta vội chuyển hướng chủ đề, quan sát trang phục của Dạ Kinh Đường:
"Ngươi không phải là thư sinh sao?"
"Ai nói ta là thư sinh?"
"Sư mẫu nói. . . Thôi được rồi."
Chiết Vân Ly cuối cùng mới phát giác ra được, các nàng mới chính là kẻ trộm tự xông vào nhà dân. Nàng thu hồi thanh đao, chạy đến trước giường:
"Sư mẫu, người không sao chứ?"
Khi đang nói chuyện, Chiết Vân Ly tháo mũ rộng vành xuống, để lộ ra mái giống tóc dài được búi lên như nam nhân.
Mặt trái xoan rất tinh xảo, chân mày lá liễu và cặp môi đỏ mọng mang theo vài phần nghĩa hiệp. Bàn về dung mạo thì nàng ta không hề thua kém đại mỹ nhân trước mặt, chỉ là chưa nẩy nở, không có vẻ hàm súc ý vị quyến rũ lòng người giống như rượu ủ nguyên chất.
Dạ Kinh Đường nghe Chiết Vân Ly gọi Lạc Ngưng là sư mẫu, hai người cũng không phản ứng gì, chẳng biết tại sao lại lén thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Ngưng rõ ràng chột dạ, làm ra bộ dáng suy yếu vùi vào trong chăn:
"Ta không sao hết, không cần lo lắng."
"Sư mẫu, mặt ngươi tại sao lại lúc đỏ lúc trắng thế kia?"
"Là do vừa rồi mới ép chất độc ra hết đấy thôi. Sư mẫu công lực thâm hậu, đã không có gì đáng ngại, chỉ còn vài chỗ đau nhức một chút thôi."
"A. . . làm sao lại có con gà trắng ở đây vậy?"
Chiết Vân Ly đứng ngoài quan sát Chim Chim rồi nhìn về phía Dạ Kinh Đường:
"Là ngươi nuôi nó hả?"
"Chíp."
Chim Chim rất không hài lòng.
"Xem bộ dáng đúng là vậy rồi. Ta làm một chút canh gà hầm cách thủy cho sư mẫu." Thiếu nữ đội mũ rộng vành nói xong liền muốn đi bắt gà.