"Tám Bước Cuồng Đao được sáng lập bởi đao khôi của tiền triều, truyền cho tông sư đao pháp là Trịnh Sơn. Hôm nay ngươi đánh ra một đao ở lầu Minh Ngọc rất giống với thức mở đầu của Tám Bước Cuồng Đao, triều đình có lẽ rất nhanh sẽ tìm tới cửa. Tuy nhiên ngươi quả thật không liên quan, không cần phải lo lắng. Cùng lắm thì bọn họ sẽ lại đánh ngươi một chầu thử sâu cạn mà thôi."
Cái gì?
Còn muốn đánh ta nữa?
Dạ Kinh Đường mơ hồ có thể suy đoán ra Trịnh Sơn chính là tên giả mà nghĩa phụ Bùi Bùi Viễn Phong của hắn dùng trên giang hồ. Quả thực không ngờ tới nghĩa phụ thật đúng là một tông sư.
Nhưng mà ngươi có đao pháp trâu bò như vậy sao không sớm dạy cho ta hả?
Không dạy thì không dạy hẳn đi, ngươi lại còn dạy ta thức mở đầu làm chi? Bị người nhận ra thì biết làm thế nào bây giờ...
Xem ra năm nay không thể hoá vàng mã cho ngươi được...
Trong lòng Dạ Kinh Đường như có sóng to gió lớn, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra không có chuyện gì. Hắn thấy đối phương hình như chỉ có thiện ý nhắc nhở thì dò hỏi:
"Ta chưa từng nghe thấy những chuyện này. Các hạ là người nào?"
"Hồng Tài Thần."
Dạ Kinh Đường thoáng nhớ lại, trong lòng chấn động. Hắn đã từng nghe nói đến Hồng Tài Thần, là danh xưng của lâu chủ Hồng Hoa lâu giàu sang, có quyền có thế trên giang hồ. Người này còn được gọi là 'Thương Khôi', đứng hàng thứ bảy trong thiên hạ, so thứ tự trên giang hồ với kẻ thù của nghĩa phụ hắn thì còn cao hơn.
Tuy rằng nghe giang hồ đồn đại, 'Thương Khôi' hình như đổi thành người khác rồi, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, thảo nào lợi hại như vậy...
"Thì ra là lâu chủ của Hồng Hoa lâu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Không biết tiền bối tới cửa chỉ điểm một vãn bối như ta là có ý gì?"
"Nhìn ngươi là một hạt giống tốt nên mến tài. Ngươi có muốn học thương pháp không?"
Dạ Kinh Đường sững sờ: "Tiền bối muốn thu ta làm đồ đệ sao?"
Bùi Tương Quân cầm trường thương trong tay chỉ xéo xuống mặt đất, khí thế cao thủ mười phần nói:
"Bá Vương Thương đời thứ nhất chỉ truyền một người, mà nhất định phải đảm nhiệm nhiệm vụ người cầm lái Hồng Hoa lâu. Ta và ngươi mới gặp mặt lần đầu, vốn không quen biết gì, nói đến chuyện bái sư còn quá sớm. Trước mắt ngươi phải thể hiện ra năng lực và phẩm hạnh của mình, nếu đủ tư cách mới được xem xét truyền công phu cho ngươi, đồng thời nói chi tiết về Hồng Hoa lâu cho ngươi biết."
Hồng Hoa lâu khác với hai thế lực Lục Phỉ và Bình Thiên Giáo. Hồng Hoa lâu thuộc về thế lực giang hồ vô cùng khiêm tốn, vùi đầu kinh doanh một mẫu ba phần đất của mình và không nằm trong danh sách của quan phủ.
Dạ Kinh Đường có xuất thân tiêu cục, vốn là người trong giang hồ, có thể tiến vào thế lực 'Chính phái' giàu có như vậy lại còn được cự phách trong giang hồ bồi dưỡng làm người thừa kế cũng coi như một bước lên trời.
Dạ Kinh Đường cũng không có ý định bái sư học nghệ, nhưng trước mắt không có nơi nào an cư lập nghiệp, lại có một con đường rộng thênh thang như vậy bày ra trước mặt, trong lúc nhất thời hắn cũng không tìm được lý do gì cự tuyệt. Hắn suy nghĩ một chút, trước tiên dò hỏi:
"Ngưỡng mộ đại danh của tiền bối đã lâu, nếu như có cơ hội học được thương pháp của ngài chính là vinh hạnh của tại hạ. Không biết tiền bối có cảm nhận như thế nào đối với tại hạ?"
"Hồng Hoa lâu là nơi làm ăn, võ nghệ của bản thân là rất trọng yếu, nhưng càng trọng yếu hơn chính là thông suốt đạo lí đối nhân xử thế. Hôm nay ngươi đi Bùi gia, xem ra cũng là người biết nguồn cội. Bây giờ ngươi hãy đến đó làm gia chủ của Bùi gia đi, ta sẽ âm thầm quan sát năng lực và phẩm hạnh của ngươi."
Hỏi chấm?
Dạ Kinh Đường trừng to hai mắt, cảm giác có điểm gì đó là lạ. Hắn cẩn thận đánh giá dáng người của vị khách đội mũ rộng vành này, đáng tiếc không nhìn ra điều gì...
"Gia phụ muốn ta đưa lại sản nghiệp cho Bùi gia, chúng ta đã không còn liên quan đến nhau..."
Bùi Tương Quân nghiêm túc nói: "Bảo ngươi đi giúp họ là lấy tiền làm việc không ai thiếu nợ ai, cũng không phải để ngươi đi làm thiếu gia nhà giàu. Nếu như ngươi thật sự cảm thấy xấu hổ, cùng lắm thì không nhận tiền công, giúp đỡ thân thích một chút mà ngươi cũng không vui à?"
Giọng nói khàn khàn, khí chất cao thủ mười phần, nhưng tại sao những lời này truyền vào trong tai lại cảm giác không giống như một kiêu hùng. Trong giang hồ.. mà càng giống như nữ nhân làm nũng hơn...
Đáy lòng Dạ Kinh Đường có chút suy đoán, nhưng chưa thể xác nhận. Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu:
"Cũng được, cứ theo ý của tiền bối đi. Nhưng mà ta là người có tính khí ngay thẳng, công phu với ta mà nói chỉ như một đôi giày. Giày xấu hay đẹp không quan trọng, ta chỉ xem người đi giày. Nếu như sau này cảm thấy tiền bối không thích hợp, kính xin tiền bối thứ lỗi."
"Người trong giang hồ vốn nên như thế. Ta mạo muội tới cửa đã làm trì hoãn thời gian của ngươi rồi. Sau này có thành hay không cũng sẽ không khiến cho ngươi cảm thấy hối tiếc."
Nói xong, thân hình của Bùi Tương Quân tan biến trên nóc phòng, ẩn vào trong bóng đêm...