Mục lục
Nữ Hiệp Chậm Đã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộp bộp, lộp bộp ——

Bánh xe lăn trên gạch xanh và dừng lại ở ngoài Bùi phủ.

Bùi Tương Quân ôm Chim Chim trong tay, đứng dưới đèn lồng, đôi mắt nhìn xa xăm như nàng Tô Thị bồng con chờ chồng.

Khi thấy Dạ Kinh Đường xuống xe ngựa, Bùi Tương Quân mỉm cười:

“Kinh Đường, mọi việc thế nào rồi? Dương Quan có làm khó ngươi không?”

“Tam Nương, sao ngài lại chờ ở trước cửa thế này?”

Dạ Kinh Đường giơ tay xoa đầu Chim Chim đang hưởng thụ trong vòng tay ấm áp của Bùi Tương Quân:

“Không làm khó gì cả. Nhưng ta phải nói khàn cả cổ thì viên ngoại Dương mới hiểu được.”

“Khụ khụ ——”

Trần Bưu và hai vị tiêu sư lạ mặt đang tháo ngựa nghe thấy vậy thì suýt ngã sấp mặt. Bọn họ quay đầu nhìn về phía Dạ Kinh Đường, ý là: ‘Ngài nói đúng năm câu vậy mà dám bảo là nói khàn cả cổ hả?’

‘Lý do mà Dương Quan không làm khó ngài là gì thì ngài không tự biết à?’

Những tùy tùng cũ như đám người Dương Triều và Lục Tử thì không tỏ thái độ gì gì.

Dù gì thì trong mắt bọn họ, thiếu gia chủ của bọn họ đã nói khàn cả cổ thật mà.

Nếu như vẫn còn ở trong cái trấn nhỏ nơi biên ải vô pháp vô thiên mà gặp phải loại lưu manh như thế thì thiếu gia chủ sẽ chẳng thèm nói lời nào, chém người xong phủi mông bỏ đi luôn cơ. Dạ Kinh Đường mặc kệ ánh mắt hoài nghi của mọi người. Hắn tiếp tục nhã nhặn giải thích rõ ràng quá trình để tránh cho một người phụ nữ yếu đuối như Bùi Tam Nương bị sợ hãi.

Từ đầu tới cuối Bùi Tương Quân chỉ nhìn từ phía sau nên đương nhiên là không bị sợ hãi gì cả. Sau khi nghe Dạ Kinh Đường nói xong, nàng như một người vợ ngoan ngoãn, khẽ cắn môi dưới mà sùng bái nói:

“Tốt quá đi! Trong nhà có một nam nhân thật tốt biết bao!”

Lực sát thương của tuyệt sắc giai nhân khi biểu lộ ra ánh mắt sùng bái thật sự rất lớn.

Dạ Kinh Đường tự nhận mình là một người không màng danh lợi, nhưng ở dưới ánh mắt sùng bái của Tam Nương, hắn vẫn cảm thấy mình thật vĩ đại. Hắn xua tay như một hiệp sĩ:

“Chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.”

“Vừa rồi ta và đại bá mẫu của ngươi đã thương lượng hết rồi. Chúng ta muốn để cho người làm thiếu gia chủ của Bùi gia. Lương tháng khoảng trăm lạng bạc. Ngươi có chê ít không?”

Tính theo thời hiện đại thì thiếu gia chủ tương đương với phó chủ tịch của tập đoàn Bùi gia, có đủ quyền lực để mở một quỹ đen, còn lương tháng trăm lạng bạc ròng đổi ra thì tương đương với khoảng mấy chục triệu.

Đãi ngộ này quá tốt, nếu Dạ Kinh Đường nhận lời thì có vẻ rất hám lợi. Hắn lắc đầu nói:

“Tam Nương đã nói rằng nam nhân nên tay làm hàm nhai mà, giờ lại cho ta cơ hội tốt như vậy thì chắc chắn các chủ quầy sẽ không phục đâu. Ngài cứ sắp xếp tiền lương theo tiêu chuẩn bình thường là được rồi.”

Trần Bưu nghe thấy lời này thì vội vàng lắc đầu: “Dạ thiếu gia, ngài khách sáo thật đấy. Hôm nay ngài đã xử lý giúp chúng tôi chuyện của Dương Quan rồi, việc này không chỉ là tiết kiệm vài lạng bạc đâu. Hơn nữa, theo lương của người bình thường thì một tháng mới được 12 lạng bạc. Với số tiền ấy thì ngài có thể làm được gì chứ? Bùi thiếu gia ra ngoài uống rượu một bữa cũng đã mất mấy lần lương tháng này rồi…”

Bùi Tương Quân cũng gật đầu nói: “Đúng vậy. Làm thiếu gia chủ cũng không nhàn đâu, phải ra ngoài xã giao nhiều lắm. Nếu ra ngoài uống rượu cùng với con cái của quan lại mà không có tiền thưởng cho mấy cô nàng hầu rượu thì sẽ làm mất mặt nhà họ Bùi này đấy. Chỗ bạc này chỉ là tiền tiêu vặt thôi. Nếu ngươi ngại thì cứ chăm chỉ làm việc bù đắp lại là được.”

Dạ Kinh Đường thấy vậy thì cũng không từ chối nữa:

“Vậy cứ theo sự chỉ đạo của Tam Nương đi. Việc của sơn trang Thanh Liên xong rồi, còn việc gì cần ta đi làm hay không?”

Bùi Tương Quân còn có rất nhiều việc phải làm. Đại ca chết trong giang hồ, danh hiệu [Thương Khôi] bị đoạt, không ít thế lực trong giang hồ cướp mối làm ăn, trong khi đó không ai thèm đứng ra ngăn cản chuyện này. Mấy đại đường chủ của Hồng Hoa lâu cũng không yên phận mà tạo áp lực ép nàng thoái vị.

Nhưng những chuyện đó đều là việc của giang hồ, Dạ Kinh Đường vẫn còn quá non trẻ. Bùi Tương Quân nghĩ rồi cười nói:

“Dưới trướng còn có bao nhiêu chủ tiệm mà, làm sao chuyện nào cũng cần chủ nhân ra mặt được. Hôm nay trời mưa, cũng chẳng phải đi xã giao gì cả. Ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi, bảo Trần Bưu dẫn ngươi đi dạo quanh kinh thành ấy.”

Nói rồi Bùi Tương Quân lại gần, lấy một tấm ngân phiếu ra, lặng lẽ nhét vào trong lòng của Dạ Kinh Đường:

“Về sau đây đều là cấp dưới của ngươi. Không có việc gì thì dẫn bọn họ ra ngoài uống rượu cũng là bổn phận của ngươi đấy.”

Trần Bưu nghe thấy lời này thì lập tức tỉnh táo, nhanh nhẹn dắt ngựa về chuồng.

Chim Chim nghe thấy chuẩn bị đi tiệm ăn thì tạm thời không cảm thấy ngực của Bùi Tương Quân mềm mại nữa. Nó nhảy lên vai của Dạ Kinh Đường, vẫy cánh với Bùi Tương Quân: “Chít chít chít ~” như đang nói: ‘Tạm biệt tỷ tỷ ngực bự……’

Dạ Kinh Đường về nhà thay một bộ quần áo thường ngày trước rồi mới xuất phát cùng mấy vị tiêu sư.

Nhưng mà đến lúc sắp đi thì Bùi Tương Quân lại nhìn thấy nụ cười của Trần Bưu có hơi mờ ám nên nhắc nhở một câu:

“Trần Bưu, ngươi đừng dẫn bọn họ đi những nơi lung tung đấy. Kinh Đường mới về đây, còn chưa biết được những thế đạo ở kinh thành này. Nếu ngươi dẫn dắt Kinh Đường thành kiểu người như Bùi Lạc thì …”

Trần Bưu thu liễm nụ cười mờ ám lại, ra vẻ đứng đắn nói:

“Gia chủ, ngài nghĩ lão Trần ta là kiểu người như thế sao?”

“Tam Nương yên tâm, ta biết nên làm gì mà.”

Dạ Kinh Đường trả lời rồi dẫn theo mấy tên tùy tùng đi ra khỏi ngõ nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK