Nữ nhân nhìn sang chỗ khác, lấy chăn quấn mình lại rồi lặng lẽ sửa sang lại quần áo. Bỗng nhiên nàng phát hiện bắp đùi của mình ướt đẫm mồ hôi.
Hình như không phải mồ hôi…
Dạ Kinh Đường thấy mặt của thiếu phụ đỏ lên thì cũng hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Hắn nghĩ thầm trong lòng: “Diễn mà có thể thành như vậy, chẳng lẽ là người làm bằng nước à…”
Nếu nói lời này ra thì chắc chắn không chết cũng bị lột một lớp da, cho nên Dạ Kinh Đường cũng không dám miệng nhanh hơn não. Hắn sửa sang lại áo choàng rồi hỏi:
“Bây giờ không còn nguy hiểm rồi, ngươi mau nói mọi chuyện cho rõ ràng đi. Ngươi là ai? Phạm phải tội gì?”
Đầu óc của thiếu phụ hơi rối loạn. Nàng nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo rồi nói với giọng lạnh như băng:
“Ta tên là Lạc Ngưng, những chuyện khác ngươi biết cũng chẳng có tác dụng gì. Ta vào kinh chuyến này là vì cứu một người bạn trong giang hồ. Khi ta đang tra xét ở Hắc Nha thì vô tình đụng phải bẫy rập và bị trúng khói độc. Vì trốn khỏi sự đuổi bắt của Bạch Vô Thường nên ta mới đến đây.”
Dạ Kinh Đường nghe đến đây thì hơi ngạc nhiên. Bộ khoái Hắc Nha thường là một tổ hai người ra ngoài làm nhiệm vụ. Sáu vị tổng bộ mạnh nhất được người trong giang hồ gọi là ‘Lục Sát’.
Chia ra là: Thiết Tí Vô Thường, Quỷ Ảnh Vô Thường, Kim Cương Ngưu Đầu, Ngân Câu Mã Diện, Bạch Phát Đế Thính, Bát Tí Địa Tạng.
Vị gọi là Lạc Ngưng trước mắt này đã bị Bạch Vô Thường đuổi bắt mà còn có thể chạy thoát chứng tỏ võ công của nàng rất cao cường.
Sau khi Dạ Kinh Đường nghe tóm tắt quá trình, hắn lại nhìn trái nhìn phải:
“Vậy nha hoàn kia của ngươi đâu?”
“Nàng ấy đánh lạc hướng binh lính giúp ta rồi, có lẽ sẽ về nhanh thôi. Ngươi…Tốt nhất là ngươi đi nhanh đi…”
“Đây là nhà của ta mà!”
Dạ Kinh Đường chỉ vào cái khăn trải giường: “Hôm qua ta mới mua chăn đệm, nó là toàn bộ gia sản của ta đấy. Ngươi không có sự cho phép của ta mà dám vào đây, còn rước họa cho ta nữa, vậy mà giờ còn dám đuổi ta đi à? Ngươi muốn quỵt nợ, không dạy võ nghệ cho ta nữa phải không?”
Lạc Ngưng chịu thiệt lớn như vậy nên cũng không muốn dạy cho lắm.
Nhưng người trong giang hồ thì một lời nói ra đáng giá ngàn vàng. Nàng cũng không muốn chịu ân tình của tên trộm này nên vẫn đứng lên và giơ tay ra:
“Ta chỉ dạy một chiêu, cũng chỉ dạy ngay lúc này. Ngươi có thể nhớ được và học được hay không là bản lĩnh của ngươi. Nếu không học được thì coi như ngươi không may mắn, không thể nói ta không giữ lời hứa.”
Dạ Kinh Đường gật đầu, chăm chú nhìn từng động tác của Lạc Ngưng.
Lạc Ngưng nâng hai tay lên, chuyển động trái phải có quy luật. Khi thì nàng nhanh như chớp, khi lại chậm như rùa, từng động tác như nước chảy mây trôi. Sau khi biểu diễn qua lại nửa ngày thì nàng dừng lại.
“Ngươi học được chưa?”
??
Dạ Kinh Đường mơ hồ: “Ngươi tưởng lừa ta dễ lắm à? Tưởng ta là đứa trẻ lên ba hay sao? Cái này mà gọi là công phu á?”
Vẻ mặt của Lạc Ngưng lộ ra vẻ giận dữ: “Ta đã dạy xong rồi.”
“Ngươi dạy cái gì?”
“Chít.”
Chim Chim cũng mơ hồ. Nó còn dùng cánh quơ quơ vài cái, ý là: Chỉ múa vài cái thì ai mà chẳng làm được.
Lạc Ngưng nhìn Dạ Kinh Đường, thấy biểu cảm của hắn không giống đang giả vờ thì dò hỏi:
“Lúc trước ngươi chưa từng học võ bao giờ hả?”
Dạ Kinh Đường định nói mình đã từng học võ rồi, nhưng nghĩ lại thì tất cả những thứ mà nghĩa phụ dạy cho hắn đều là kỹ năng giả… Vậy thì chẳng phải là chưa từng học à?
Sắc mặt của Dạ Kinh Đường hơi dịu lại, nghiêm túc thỉnh giáo:
“Ta thực sự chưa bao giờ học võ công. Vừa nãy ngươi dạy võ nghệ cho ta thật à?”
Lạc Ngưng ngạc nhiên, nhìn Dạ Kinh Đường từ trên xuống dưới: “Ta thấy căn cốt của ngươi không tầm thường, trong người cũng có nội công nên nghĩ ngươi đã từng học võ công rồi chứ. Không ai dạy thì ngươi làm được đến mức này bằng cách nào?”
“Mỗi ngày chạy bộ 30 dặm, nâng đá 300 lần, gập bụng 500 cái…”
Lạc Ngưng hơi nâng tay lên, ý bảo không cần phải nói nữa:
“Những cái mà ngươi vừa nói chỉ là phác họa cho ngươi mà thôi, người tập võ sẽ không rèn luyện như vậy đâu.”
“Vậy ta không phải là người tập võ chính thống hả?”
“Ừ.”
Lạc Ngưng gật đầu như gà mổ thóc, khá tán đồng với lời nói này.
Dạ Kinh Đường há miệng, không tranh cãi với Lạc nữ hiệp nữa mà dò hỏi:
“Người tập võ thường luyện tập như thế nào?”
“Cái gọi là võ công là: lấy võ làm chiêu thức, công là nội lực, hai bên hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ có chiêu thức mà không có nội lực thì vĩnh viễn chỉ là ‘giống’ mà thôi. Còn nếu có nội lực nhưng lại không có chiêu thức thì như dưới trướng có hàng ngàn binh lính nhưng lại chỉ biết đánh, không có chút mưu kế gì cả.”
Dạ Kinh Đường hiểu là: “Ý là bản thân ta như một vị tướng quân ngốc nghếch đang múa may loạn xạ đúng không? Thế chiêu thức thì phải rèn luyện như thế nào?”
Lạc Ngưng nghiêm túc nói: “Chiêu thức là phương pháp để vận chuyển ‘khí’, mà không phải là chiến đấu thật sự. Đến khi ngươi hiểu thì đương nhiên sẽ biết chiêu này dùng như thế nào. Cùng là một chiêu nhưng người ta có thể phá vỡ cửa, ngươi lại không phá được cửa, vậy chẳng khác gì đám trẻ con chơi đánh trận giả cả.”
Dạ Kinh Đường xem ra đã hiểu, giơ hai tay lên và chậm rãi di chuyển::
“Ý là: diễn luyện thong thả như thế này chỉ là dẫn dắt ‘khí’ di chuyển, còn nếu đánh nhau thì một thưvs cuối cùng này mới là quan trọng nhất chứ gì?”
“Xem ra ngươi đã hiểu rồi đấy.”
Lạc Ngưng gật đầu: “Chiêu này là thức thứ nhất của [ Niêm Vân thập tứ thủ ]. Phải chú ý lực đánh một chút, nếu có thể luyện đến mức đánh vào bụng, nội tạng nát hết mà làn da không tổn hao gì thì coi như là đã nhập môn. Người bình thường luyện đến bước này cũng cần ít nhất ba…ba…”
Thiếu phụ còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy thiếu niên mặc hắc y trước mặt nâng hai tay quơ đi quơ lại. Động tác của hắn không khác lúc nàng vừa tập chút nào.
“Trí nhớ của ngươi tốt thật đấy!”
Lạc Ngưng hơi kinh ngạc rồi tiếp tục chỉ đạo: “Nghĩ kỹ xem tại sao lại có nhiều động tác như vậy. Hãy ngẫm cho kỹ sức lực của từng động tác, hiểu thật kỹ từng kỹ năng được giấu kín trong đó… đó…”
Lời nói dừng lại.
Phù… Phù…
Trong phòng nhỏ kín gió đột nhiên lại có làn gió quất nhẹ vào mặt, thổi bay sợi tóc trên thái dương của thiếu phụ. Ánh mắt của nàng chầm chậm chuyển từ kinh ngạc sang khiếp sợ.