Lộp bộp.
Chỉ hai bước chân, hắn đã đi tới cạnh giường.
Dạ Kinh Đường cẩn thận quan sát. Nữ nhân kia vẫn không nhúc nhích, dường như không cảm nhận được hơi thở. Nàng như một món đồ bằng ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, nhưng lại có thể cảm giác được độ ấm và hơi thở mỏng manh.
Gian phòng này chỉ có bốn bức tường, nhưng bỗng nhiên xuất hiện một thiếu phụ cổ quái có vẻ đẹp hoàn mỹ không tỳ vết rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng tới các loại truyền thuyết như [Hồ Ly tinh], [Nàng tiên ốc] hay [Thất tiên nữ].
Dạ Kinh Đường chần chờ một lúc rồi giơ ngón tay kiểm tra dưới chóp mũi của thiếu phụ tuyệt sắc đó. Hắn vẫn còn cảm giác được một chút hơi thở. Hơi thở nhẹ đến mức không thể cảm nhận được, nhưng rất có nhịp điệu. Hơi thở rất nóng, vậy thì không phải là người chết.
Chim Chim mập ú thấy vậy cũng cả gan nhảy đến trên bờ vai của nữ nhân kia. Nó nghiêng đầu quan sát rồi còn dùng mỏ chim gõ vào hai má thiếu phụ. Hành động của nó làm cho thiếu phụ tỉnh dậy.
Mi mắt của thiếu phụ mở ra, lộ ra đôi mắt xinh đẹp lạnh lẽo giống như mặt hồ giá buốt, nhưng cũng rực rỡ giống như anh đào chớm nở. Ánh mắt đó mang theo ba phần hàn ý mà nhìn về một người một chim trước mặt.
"Chíp!"
Chim Chim sợ tới mức run lẩy bẩy, vội vàng núp phía sau Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường cảm giác được ánh mắt này ẩn chứa áp lực nên nhanh chóng thu tay lại, lui về sau hai bước:
"Nữ hiệp, ngươi…"
Thiếu phụ không nói tiếng nào, lại nhắm hai mắt lại.
? ?
Dạ Kinh Đường hoang mang. Hắn âm thầm suy nghĩ: Chẳng lẽ nàng ta đang luyện công? Hay là bị điểm huyệt?
Kỵ sĩ rồng…
Không biết tại sao mà trong đầu của Dạ Kinh Đường lại đột nhiên nảy ra từ này. Hắn cẩn thận quan sát thiếu phụ.
Nhìn bộ dạng của thiếu phụ thì có lẽ nàng ta không muốn bị quấy rầy. Nếu hắn lại chất vấn tiếp thì có hơi vô duyên.
Nhưng đây là nhà của hắn, nàng ta mới là khách. Hắn là chủ nhân của căn nhà này thì ở bên cạnh nhìn có làm sao đâu?
Lúc Dạ Kinh Đường đang do dự thì trên con đường ngoài ngõ hẻm lại vọng đến tiếng bước chân dồn dập:
Lộp bộp… lộp bộp…
"Lại kia xem thử xem."
Nghe tiếng động thì có vẻ là quan sai. Có hai người đang đi đến ngõ này.
Dạ Kinh Đường nhướng mày, hắn định đi ngoài cửa xem xét. Nhưng khi hắn vừa mới quay người thì có một giọng nói ở bên cạnh vang lên:
"Đóng cửa lại."
Âm thanh rất nhẹ nhàng và có hơi lạnh lùng, rồi lại mang theo ba phần quyến rũ trời sinh.
Hơn nữa, tiếng nói này có hơi quen tai. Hình như đây chính là giọng của nữ trưởng bối, một trong hai nữ tử giang hồ mà buổi sáng hắn vừa gặp.
Dạ Kinh Đường bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hắn dừng bước chân lại, nhưng sau khi kịp phản ứng thì hắn nhíu lông mày:
"Ngươi là tội phạm đang chạy trốn à?"
Đôi mắt đào hoa của thiếu phụ híp lại, vô cùng bình tĩnh nói:
"Ta đang giải độc. Cũng không phải là ta không thể cử động, chỉ là ta không muốn tùy tiện cử động để bị thương mà thôi. Nếu ngươi đánh lạc hướng quan binh giúp ta, sau này ta sẽ trả ân cho ngươi thật hậu hĩnh."
Dạ Kinh Đường dò hỏi: "Ngươi phạm phải tội gì mà bị triều đình đuổi bắt vậy?"
Lộp cộp…
Tiếng bước chân vang lên càng ngày càng gần hướng về phía ngõ nhỏ.
Thiếu phụ hơi do dự, mở miệng nói: "Ta là người trong chính đạo, lần này ta vào kinh thành chỉ vì cứu người. Nếu ngươi giúp ta đánh lạc hướng quan binh thì sau đó ta sẽ dạy võ nghệ cho ngươi."
Dạ Kinh Đường cân nhắc một chút. Nếu quan sai đã bắt tay vào làm việc thì ắt hẳn phải là việc công. Tội danh chứa chấp tội phạm cũng không nhỏ đâu…
Nhưng hắn vừa mới bước đi, thiếu phụ đã thò bàn tay phải trắng nõn từ dưới áo khoác ra. Nàng gảy nhẹ cho hai đồng tiền xu bay ra.
Vù... vù...
Một đồng đánh trúng cửa, một đồng khác từ vách tường bắn dội về, cũng đánh trúng cửa, lập tức đóng cửa lại.
OMG!
Trong lòng Dạ Kinh Đường hơi trầm xuống. Động tác và lực đạo đều chuẩn xác đến từng milimet, chứng tỏ võ nghệ của nàng ta sâu không lường được. Có thể bắn đồng tiền để đóng cửa, tất nhiên cũng có thể tung ám khí giết người.
Nếu như hắn làm thiếu phụ tức giận thì khi hai gã quan sai chạy tới có lẽ sẽ bị giết ngay lập tức. Hắn có thể bảo toàn tính mạng để chạy ra ngoài hay không cũng rất khó nói.
Trong lúc hắn do dự, tiếng bước chân trong ngõ đã biến mất. Xem ra đám bộ khoái rất lão luyện. Bọn họ đã im lặng dừng bước và đi tới trước sân.
Thiếu phụ nhìn Dạ Kinh Đường, giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước:
"Ta không muốn lạm sát kẻ vô tội, nhưng bọn hắn đi vào thì chắc chắn phải chết. Con gái của ta vẫn còn ở bên ngoài. Nếu như gây ra động tĩnh quá lớn khiến quan binh vây quét, dẫn đến ta bị bắt lại thì khi nàng trở về, chắc chắn nàng sẽ tìm ngươi trả thù. Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ."
Dạ Kinh Đường nghe thấy những lời này mới nhớ tới thiếu phụ này còn có một kẻ đồng lõa.
Vậy thì phiền rồi đây.
Lộp cộp…
Nhưng mà trong chớp mắt, trong viện kế bên đã truyền đến một tiếng vang nhỏ. Xem ra quan sai cũng không định gõ cửa.
Nếu như là vậy, ngay cả cơ hội đánh lạc hướng quan sai cũng không còn.
Thiếu phụ thấy mình sắp bị phát hiện, chân mày lá liễu chau lại. Có lẽ nàng muốn đích thân nghênh đón địch nhân.
Hai gã bộ khoái kia rất có thể sẽ phải chết, nếu vậy thì Dạ Kinh Đường cũng sẽ bị tai bay vạ gió. Sau một phen cân nhắc, hắn mở miệng nói:
"Đừng tức giận. Ta sẽ giúp ngươi đánh lạc hướng quan binh, ngươi không cần dạy võ nghệ cho ta đâu. Ngươi thấy thế nào?"
Ánh mắt của thiếu phụ hơi do dự. Nàng suy tư một chút rồi gật đầu:
"Dạy một chiêu thôi…ngươi!"
Lời mới ra đến miệng, thiếu phụ đã ngạc nhiên phát hiện nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ vô song trước mặt này đang cởi áo ngoài ra và đi thẳng đến bên cạnh nàng! Hắn ấn nàng ngã lên trên giường rồi lấy tay kéo chăn đắp lên.
? !
Trên gương mặt của thiếu phụ tuyệt sắc xuất hiện biểu cảm giận dữ. Nàng biết rõ Dạ Kinh Đường muốn yểm trợ nàng như thế nào nhưng không muốn phối hợp. Nàng thấp giọng nói:
"Thiếu hiệp, chậm đã…"
Xoẹt.
Thiếu phụ còn chưa kịp nói xong, Dạ Kinh Đường đã xé áo choàng của nàng ra, lộ ra một chiếc váy dài màu xanh nhạt.
Thiếu phụ hoàn toàn không ngờ tới động tác của Dạ Kinh Đường lại nhanh nhẹn như vậy. Nàng còn chưa kịp làm gì thì thân thể nặng trịch của nam tử đã đè lên trên người nàng. Bị đè nặng khiến thiếu phụ bực mình, chiếc chăn xám mỏng cũng đồng thời che cảnh tượng ở phía dưới lại.
Vù vù ——
"Cái đồ háo sắc này!"
Mặt của thiếu phụ lập tức đỏ bừng lên.
Dạ Kinh Đường chỉ định giúp đỡ người gặp nạn, nhưng sau khi đè nữ nhân này xuống thì hắn mới giật mình phát hiện thiếu phụ này không tầm thường.
Tuy rằng cách mấy lớp quần áo nhưng hắn lại có thể cảm giác rõ ràng được thân thể vô cùng hoàn mỹ và da thịt mềm mịn nõn nà của nàng. Da nàng mang theo ba phần ấm áp và bảy phần mát lạnh, thật giống như món đồ ngọc dễ vỡ.
Dạ Kinh Đường không hề muốn thừa cơ chấm mút. Hắn chống cơ thể lên để không tiếp xúc cùng thiếu phụ, tránh cho nàng lúng túng. Hắn dùng chiếc chăn phủ lên trên hai người, tiếp đó bắt đầu lắc lư giường, nháy mắt với nàng.
Cót két… cót két…
Nhưng điều làm Dạ Kinh Đường không ngờ là thiếu phụ gần trong gang tấc biết rõ dụng ý của hắn nhưng khi tai vạ đến nơi lại không thèm phối hợp. Nàng ta lại làm ra biểu cảm giống như “nữ hiệp chịu nhục”, hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí còn muốn dùng tay đẩy hắn ra.
Clgt?
Đầu ngươi bị úng nước hả?
Ta có ăn đậu hũ của ngươi đâu!
(Huyền Không: mấy hôm nay bận quá k ra chương đều được, mong các đồng râm thông cảm và tiếp tục ủng hộ!)