Đến trưa, phố Xưởng Nhuộm thưa thớt người qua lại.
Dạ Kinh Đường dắt ngựa trở về hẻm Song Quế, dọc đường đều đang nghĩ cách bắt Vô Sí Hào. Con hẻm cũ rất vắng vẻ, xa xa có thể nghe thấy tiếng chim hót truyền đến từ nơi ngõ sâu:
“Chiêm chiếp ~...”
Hắn đi đến bên ngoài bờ tường, nhón chân lên nhìn vào, phát hiện trong khoảng sân sạch sẽ ngăn nắp có thêm vài đồ đạc, giàn dưa ở góc xa đã được dựng lên.
Một thiếu phụ xinh đẹp mặc bộ váy xanh đang vén vạt váy lên trước chân, ngồi xổm dưới giàn dưa và dùng chiếc cuốc nhỏ đào một cái hố nhỏ bên tường.
Thiếu phụ vốn đã có dáng người uyển chuyển, tư thế vén váy ngồi xổm khiến cho chiếc váy ôm lấy phần dưới thắt lưng, vẽ ra một nét nở nang tựa trăng rằm.
Con ‘chim có cánh’ lông lá màu trắng chăm chỉ ngậm hạt giống từ chiếc túi vải nhỏ bên cạnh thiếu phụ, nhảy đến chiếc hố nhỏ đã đào sẵn rồi thả xuống. Sau đó, nó làm bộ dáng ngốc nghếch ý nói ‘Chim Chim có ngoan không’ rồi mở chiếc mỏ đòi ăn.
“Trồng cái gì vậy? Mướp đắng à?”
Lạc Ngưng thấy Dạ Kinh Đường trở về thì đặt cái cuốc nhỏ xuống. Nàng đi tới cổng viện, để thăm dò động tĩnh ở đầu hẻm:
“Hôm nay ngươi đến Hắc Nha có nghe ngóng được gì không?”
Nàng có thể phản ứng như vậy là do Chiết Vân Ly không có ở nhà. Nếu Lạc Ngưng không để ý bên ngoài, tiếng bước chân vừa vang lên, tên tiểu tặc này sẽ chuẩn bị kéo nàng vào trong phòng mất.
Dạ Kinh Đường có hơi buồn cười, lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ từ trong bếp ra rồi ngồi xuống dưới mái hiên:
“Khá thuận lợi. Ta gặp được Cừu Thiên Hợp.”
Vẻ mặt cảnh giác của Lạc Ngưng hơi cứng lại, đáy mắt lộ rõ sự nghi ngờ, cũng không lại gần hắn.
Nhưng sau khi Dạ Kinh Đường miêu tả tướng mạo đặc trưng của Cừu Thiên Hợp, vẻ mặt của nàng trở nên kinh ngạc. Nàng bước ra ngoài mái hiên, dò hỏi:
“Sao ngươi gặp được Cừu Thiên Hợp? Hắc Nha lại để ngươi vào địa lao dễ dàng như vậy sao?”
Dạ Kinh Đường đặt một chiếc ghế đẩu nhỏ sang bên cạnh:
“Ta là dân lành có tấm lòng trong sạch, đao pháp lại không tồi. Ta đến tìm đại nhân ở nha môn, thuận tiện gặp gỡ quen biết giang hồ hào hiệp là chuyện hợp tình hợp lý, có gì khó đâu? Qua đây ngồi xuống nói chuyện đi.”
“...”
Lạc Ngưng nhìn những chiếc ghế đẩu nhỏ được xếp cạnh nhau thì hơi chần chừ. Nàng đi tới bên cạnh, chuyển chiếc ghế ra xa một chút rồi mới ngồi xuống, để Chim Chim ngồi xổm ở giữa, nhẹ giọng hỏi:
“Tình huống của Cừu Thiên Hợp thế nào rồi?”
“Bị nhốt ở tầng hai của Minh Ngọc lâu. Tạm thời không nhắc tới khóa sắt và hàng rào sắt, trên người còn trúng Hương Nhuyễn Cốt, đoán chừng ngay cả sức để đứng lên còn chẳng có. Ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện cứu viện nữa. Lẻn vào địa lao cướp ngục còn khó hơn cả đi ám sát Tĩnh Vương nữa đó. Ta đoán trên đời này không ai làm được.”
Trên trán Lạc Ngưng lộ ra vẻ lo lắng: “Tất nhiên ta biết rằng cơ hội không lớn, nhưng Cừu Thiên Hợp có ơn cứu mạng Chiết Vân Ly. Nếu như mặc kệ thì Vân Ly sẽ vì chuyện này mà áy náy cả đời mất, ài...”
Dạ Kinh Đường cười: “Có điều cũng không phải là không thể.”
“Hả?” Ánh mắt của Lạc Ngưng kinh ngạc: “Ngươi có cách cứu người sao?”
Dạ Kinh Đường gật đầu, nhưng không nói ra ngay mà quan sát Lạc Ngưng:
“Đây là chuyện có thể mất đầu, Lạc nữ hiệp nhờ ta giúp đỡ, có phải nên thành tâm một chút không?”
?
Lạc Ngưng ngồi thẳng lên, sờ nhuyễn kiếm bên hông, ánh mắt hơi lạnh lùng:
“Dạ Kinh Đường, ta thấy bản tính của ngươi không tệ, cho nên mới không vì chuyện lần trước mà giết ngươi. Nếu ngươi còn không biết nặng nhẹ, được voi đòi hai bà Trưng, muốn lấy việc này để uy hiếp...”
Dạ Kinh Đường lắc đầu: “Ta không nghĩ đến chuyện không an phận, ngươi chỉ cần trả lời ta một vài câu hỏi là được.”
“Câu hỏi gì?”
“Lạc nữ hiệp, rốt cuộc ngươi đã xuất giá chưa?”
Khuôn mặt thanh tú của Lạc Ngưng phẫn nộ, trầm giọng nói: “Xuất giá rồi! Đã xuất giá nhiều năm rồi, người trong giang hồ đều biết.”
“Ngay cả ôm nam nhân ngươi còn không biết, chuyện vợ chồng cũng không biết, ngươi thấy mình giống người đã xuất giá sao? Ta cảm thấy ngươi vẫn là con chim non...”
Keng——
Lời chưa nói xong, thanh kiếm lóng lánh đã chĩa vào cổ.
Lạc Ngưng bị những lời lẽ thô tục đó làm cho đỏ bừng cả mặt:
“Xuất giá rồi thì nghĩa là xuất giá rồi, vợ chồng quyết định ở chữ 'tình', có làm loại chuyện kia hay không thì có gì liên quan chứ? Nếu ngươi còn nói những lời bẩn thỉu như vậy nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi đấy!”
Chưa từng làm... Xem ra đúng là còn chim non...
Ánh mắt của Dạ Kinh Đường có chút kỳ quái. Hắn gạt mũi kiếm ra:
“Tướng công của ngươi quả thực có hơi phí phạm của trời đấy. Chẳng lẽ tướng công của ngươi đã từng bị thương nên không thể tận lực sao?”
Lạc Ngưng lại chĩa kiếm về phía Dạ Kinh Đường, giận dữ nhìn hắn:
“Ngươi quản được chắc? Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, trong đầu chỉ nghĩ đến thân thể nữ tử, đã thành thân rồi thì phải sinh hoạt vợ chồng sao? Sư phụ của Vân Ly đối xử với ta tương kính như tân*, đứng đắn hơn ngươi. Hơn nữa, trông y còn ưa nhìn hơn ngươi, võ công cao hơn ngươi...”
*Tương kính như tân: ý chỉ vợ chồng cùng tôn kính lẫn nhau như với khách.
???
-----------
Huyền Không: hôm nay bị lỗi kỹ thuật nên chương này hơi ngắn, mai bù chương dài hơn nha ^^