Mục lục
Nữ Hiệp Chậm Đã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mặt trời ấm áp ngả về phía tây, con hẻm không biết bao lâu chưa có mùi vị nhân gian nay lại bốc lên những làn khói cuộn tròn.

Sân đã được dọn dẹp hơn nửa, ngay cả cây cột ở hành lang cũng được lau khô. Ánh mặt trời chiếu lên cửa sổ của nhà bếp, có thể thấy được cửa sổ treo hai miếng thịt, một con cá mặn, cùng với một chút tỏi khô và rau khô.

Chim Chim lông xù đang ngồi trên cửa sổ, mắt nhìn chằm chằm con cá mặn to béo, con ngươi đen bóng mang theo cảm giác đáng tiếc vì ‘Chim Chim ăn cả thiên hạ, không có chỗ để cắn’.

Một thiếu phụ mặc áo xanh đang đứng ở trong phòng, trong tay cầm dao phay mới tinh, băm một cọng hoa tỏi non mơn mởn. Khuôn mặt kiều mỹ dưới ánh mặt trời tản ra màu sắc tươi sáng, nhìn như là hồ ly tinh đến báo ân vậy.

Phía sau, bên bệ bếp, một nam tử tuấn mỹ mặc hắc y đang cầm chảo xào thịt một cách thuần thục.

Chiết tiểu nữ hiệp bởi vì không biết nấu cơm nên lúc này như là con gái nhỏ trong gia đình ba người. Nàng ngồi cạnh bệ bếp thêm củi lửa, mắt lấp lánh nhìn Dạ Kinh Đường:

“Không ngờ nam nhân như ngươi cũng biết nấu cơm.”

“Ta được nghĩa phụ nuôi lớn, nhà cũng chỉ có hai nam nhân, đâu phải ngày nào cũng đi quán ăn cơm được. Một cô nương như ngươi mà không biết nấu cơm thì sao mà gả đi được?”

“Ta là người trong giang hồ. Đi khắp giang hồ, vĩnh viễn đều ở trên đường. Có quán ăn thì ăn cơm, không có quán ăn thì ăn lương khô, không cần phải học nấu cơm.”

“Cho nên đã 15, 16 tuổi mà vẫn để một mình sư nương nấu cơm à?”

“Sư phụ ta cũng biết…”

“Vân Ly!”

Lạc Ngưng quay đầu lại mắng một tiếng, rồi lại nhìn về phía Dạ Kinh Đường. Ánh mắt của nàng như muốn ném con dao trong tay về phía hắn.

Chiết Vân Ly nhìn Dạ Kinh Đường, suy tính một chút rồi nũng nịu mở miệng:

“Kinh Đường ca ca ~……”

Má ơi…

Dạ Kinh Đường và Lạc Ngưng hơi lảo đảo một cái, đồng loạt nhìn về phía Chiết Vân Ly đang làm nũng.

Gương mặt đáng yêu của Chiết Vân Ly tràn đầy ý cười: “Ngươi mưu sinh ở kinh thành nên chắc có nhiều cách hơn sư nương của ta nhỉ? Ngươi có cách nào trà trộn vào Hắc Nha cứu Cừu đại hiệp không?”

“……”

Dạ Kinh Đường đương nhiên không có hứng thú giúp đỡ hai người dở hơi này cướp ngục, nhưng hắn thật sự muốn đi Hắc Nha làm quen với triều đình để thăm dò, tìm một cơ hội tiến cung đào [ Minh Long Đồ ].

Hắn biết nghĩa phụ có thù oán với Hiên Viên Triều nhưng không biết nguyên nhân là gì. Cừu Thiên Hợp cũng quen biết với nghĩa phụ, có lẽ y có thể biết được gì đó. Khi hắn làm quen với Hắc Nha thì cũng có thể gặp mặt…

Trong lúc Dạ Kinh Đường đang suy tư thì eo bỗng nhiên bị một khuỷu tay của ai đó chạm vào một cái. Hắn giật mình phục hồi tinh thần lại thì thấy Lạc nữ hiệp dùng dao bầu bưng bó hoa tỏi non đứng ở bên cạnh, hai mắt hơi bực:

“Chảo sắp cháy rồi!”

“Hả?”

Dạ Kinh Đường phát hiện cái chảo đang bốc khói nên vội vàng mở nắp, bảo Lạc Ngưng bỏ bó hoa tỏi non vào rồi đáp lại nói:

“Ta đã sớm nghe qua danh của Cừu đại hiệp rồi. Ngày mai ta sẽ đi Hắc Nha rồi hỏi thăm một chút xem sao. Nhưng nói trước nhé, ta chỉ có thể xác định an nguy của Cừu đại hiệp giúp các ngươi thôi, không cứu người giúp các ngươi được đâu.”

Lạc Ngưng thấy Dạ Kinh Đường giúp thật thì vẻ bực bội nơi đáy mắt giảm đi vài phần, nhưng cũng có chút hoài nghi:

“Ngươi cứ thế mà đồng ý à? Không có cái yêu cầu gì…quá đáng à?”

Dạ Kinh Đường biết Lạc nữ hiệp có ý gì nên lắc đầu cười: “Nếu các ngươi thấy ngại thì cũng có thể dạy ta mấy chiêu.”

Chiết Vân Ly hào phóng vỗ ngực:

“Cái này đơn giản, nếu ngươi cứu được Cừu đại hiệp ra thì ta sẽ mời Bát Đại Khôi dạy võ công cho ngươi.”

Lạc Ngưng cũng gật đầu: “Ta không muốn nợ ân tình của ngươi đâu. Nếu ngươi hỗ trợ, cho dù chỉ là thăm dò tình trạng của Cừu Thiên Hợp thì ta cũng dạy võ nghệ cho ngươi, nhưng chỉ dạy một chiêu thôi.”

Dạ Kinh Đường thuận tay nên đương nhiên rất vui mừng: “Không có vấn đề gì.”

Xoạt…

Thịt xào mang theo mùi hương dần dần tràn ngập khắp tiểu viện trong con hẻm nhỏ.

Mặt trời ngả dần về phía tây, một cái bàn nhỏ được đặt ở trong nhà chính.

Lạc Ngưng làm ‘trưởng bối’ nên ngồi ở chủ vị, còn Dạ Kinh Đường và Chiết Vân Ly ngồi đối diện nhau, Chim Chim thì đứng ở bên cạnh cái bàn.

Trên bàn đặt ba chén cơm, bốn đĩa mặn, một bát canh và một cái đĩa nhỏ để đồ ăn của chim.

Ba người một chim ăn cơm trong viện nhỏ xưa cũ nhưng sạch sẽ, cảnh tượng này nhìn thật hòa hợp. Cho dù lúc này có quan sai vào thì cũng không thấy bất cứ điểm đáng nghi nào.

Lạc Ngưng bưng chén nhỏ nhai kỹ nuốt chậm, khí chất ra dáng thục nữ, thường thường sẽ gắp đồ ăn cho Chiết Vân Ly. Dạ Kinh Đường đương nhiên không có phúc khí này.

Dạ Kinh Đường cũng không chủ động xum xoe, chỉ lâu lâu đút cho Chim Chim đang trông mong nhìn mình.

Mà Chiết Vân Ly……

Tính cách của Chiết Vân Ly rất hoạt bát. Nhìn thấy hai ngày này sư nương có chút rầu rĩ không vui, có lẽ là muốn trêu sư nương nên khi cúi đầu lùa cơm, nàng lặng lẽ nâng giày thêu dưới bàn lên…cọ lên đùi sư nương!

“!”

Động tác ăn cơm của Lạc Ngưng đột nhiên cứng đờ, liếc về phía Dạ Kinh Đường đang ‘làm bộ’ chơi với chim. Mắt nàng xuất hiện lửa giận, xấu hổ và giận dữ, sau đó…coi như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục ăn cơm.

??

Chiết Vân Ly nhăn mày lại, có chút khó tin. Sư nương bị đùa giỡn nhưng sao lại không làm gì?

Không phải nên đỏ mặt lên, hoặc là căm tức nhìn Dạ Kinh Đường sao?

Chẳng lẽ do nàng ở đây nên không dám nổi giận?

Chiết Vân Ly ngẫm lại, cũng chỉ có thể là như thế. Nàng cân nhắc trong lòng, rồi lại nâng giày thêu lên, hướng về phía sư nương, yên lặng cọ lên chân của Dạ Kinh Đường.

Kết quả Dạ Kinh Đường phản ứng rất nhanh, quay đầu nhìn về phía dưới bàn, sau đó giương mắt nhìn về phía Chiết Vân Ly, ánh mắt quái dị:

“Ngươi đá ta làm gì?”

!!

Sắc mặt của Chiết Vân Ly cứng lại, thầm nghĩ: Sao lại không thèm giả vờ gì hết? Không sợ bổn cô nương cảm thấy mất mặt à? Trong lúc suy tư, nàng đứng dậy muốn chạy trốn.

Mà Lạc Ngưng cũng đã biết vừa nãy là do Vân Ly quấy rối. Nàng dựng ngược mày liễu, đập tay xuống bàn:

“Vân Ly! Con quay lại đây cho ta!”

“A! Sư nương, ta sai rồi, ta chỉ đùa một chút thôi…”

Bạch bạch bạch ——

Chiết Vân Ly mới vừa đứng dậy đã bị Lạc Ngưng bắt được. Nàng cầm cây chổi trong phòng, đánh lên mông Chiết Vân Ly.

“Cô nương còn chưa gả chồng mà lại đi cọ chân của nam nhân, sư phụ con đã dạy quy củ cho con chưa? Thật là càng lớn càng hư hỏng…”

“A —— sư nương, ta sai rồi, ta chỉ đùa một chút thôi, ngươi đừng tức giận như vậy…”

Đương nhiên Dạ Kinh Đường không dám giải thích với Chiết Vân Ly. Hắn vùi đầu ăn cơm, coi như chưa thấy gì.

Chim chim ngược lại rất tốt bụng, bay đến bên cạnh hai người khuyên can: “Chít chít chít…” như đang nói: ‘đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, muốn đánh thì đánh Đường Đường đi!’

Cũng may Dạ Kinh Đường không chú ý, nếu không cơm chiều sẽ có thêm món gà luộc…

——

Bất tri bất giác, trăng lên đầu cành.

Ngôi nhà cổ xưa nấp trong con hẻm nhỏ đã rực rỡ hẳn lên. Dưới nền, bậc thang đã được dọn dẹp chỉnh tề. Khe cửa sổ cũng được sửa lại, dưới mái hiên còn làm một tổ chim giản dị.

Thịch thịch thịch ——

Chiết Vân Ly mặc một chiếc váy màu sợi đay ngồi trên nóc nhà và dùng cây búa nhỏ vá cái lỗ lớn trên mái bằng một tấm ván gỗ.

Dạ Kinh Đường đứng ở trên đỉnh của nhà bếp, phá mái ngói của người ta đi rồi ném qua không trung cho Chiết Vân Ly. Đương nhiên chuyện này đã được chủ nhà phê duyệt.

Buổi chiều, Lạc Ngưng bị Chiết Vân Ly tức đến mức đau đầu nên không muốn ra ngoài đi dạo, vì vậy nàng đã vào phòng từ rất sớm, quyết định nằm ngủ, không thèm để ý đến ai hết.

Sau một ngày bận rộn, nóc nhà đã được sửa sang lại, cũng coi như một ngôi nhà bình thường.

Hai người nhảy từ nóc nhà xuống. Tuy rằng trong phòng có mấy cái ghế nhỏ nhưng lúc này ngồi ở trước mặt Lạc Ngưng chắc chắn sẽ không được hoan nghênh vì vậy nên hai người chỉ có thể tập võ trong tiểu viện không nhiễm một hạt bụi.

Chiết Vân Ly học được rất nhiều võ nghệ. Lúc này nàng đang thong thả ung dung đánh quyền dưới mái hiên. Chim Chim cũng học ra dáng ra hình, nhưng trừ [ Bạch Hạc Lượng Sí ] là học khá giống, những cái khác đều chỉ là quơ bừa.

Dạ Kinh Đường thì đứng giữa sân, giắt đao sau thắt lưng và nhắm mắt ngưng thần.

Thông qua ‘Lời Dẫn’ mà nghĩa phụ dạy, sau khi sáng tác ra được một chiêu thì coi như là có mở đầu.

Theo cảm giác của Dạ Kinh Đường, [ Bát Bộ Cuồng Đao ] hẳn là chiêu liên chiêu, nhìn từ ‘tay trái rút đao’ là có thể thấy được.

Mà liên chiêu tất nhiên là ‘sau khi xong chiêu thứ nhất là phải bắt đầu chiêu thứ hai’, ở giữa không có thời gian nghỉ.

Tay trái rút đao ra, úp ngược và cắt theo chiều ngang, tư thế dừng lại, tất nhiên là mũi đao hướng ra phía ngoài, chuôi đao chỉ về tay phải, biến thành ‘tay chính nắm chặt’.

Xoạt ——

Tay trái của Dạ Kinh Đường rút đao, quét ngang qua, đưa đao đang cầm ở tay trái vào tay phải, tư thế biến thành tay chính cầm đao, khom người nghiêng về phía trước, chém về phía trước.

Xoẹt——

Tay phải của Dạ Kinh Đường nắm đao đẩy về phía trước, chém đao về phía trước, phát ra tiếng gió sắc bén.

Hắn hơi cảm nhận rồi lại bắt đầu điều chỉnh bước chân, tìm kiếm động tác rút đao thích hợp nhất.

Chiết Vân Ly thong thả ung dung đánh quyền. Sau khi nhìn nửa ngày, nàng khó hiểu nói:

“Ngươi đang luyện cái thứ quỷ gì vậy?”

Dạ Kinh Đường thu đao vào bao:

“Luyện đao, không nhìn thấy à?”

“Thế này cũng là đao pháp à? Chỉ là kỹ năng giả trên sân khấu mà thôi…”

“Vân Ly!”

Ở cửa sổ nhà chính, Lạc Ngưng cũng đang nhìn trộm. Bởi vì đã thấy ngộ tính kinh người của Dạ Kinh Đường nên đương nhiên nàng không cười nhạo mà sắc mặt trở nên ngưng trọng:

“Chẳng lẽ ngươi đang tự nghĩ ra đao pháp sao?”

Dạ Kinh Đường lắc đầu: “Học chiêu thức của thế hệ trước thôi. Người ta tập võ, mình cứ hỏi đông hỏi tây ở cạnh cũng không lễ phép lắm.”

Lạc Ngưng và Chiết Vân Ly thấy vậy đương nhiên không hề ngắt lời. Hai người chỉ nghiêm túc xem Dạ Kinh Đường khoa tay múa chân.

Nhưng chờ cho tới đêm khuya cũng không thấy Dạ Kinh Đường làm ra cái thứ gì.

Hôm nay Chiết Vân Ly ra ngoài còn mua thêm chăn đệm. Phòng nhỏ phía đông cũng đã được dọn sạch, bên trong đã có khung giường sẵn rồi.

Dạ Kinh Đường không ngại nằm cùng một cái giường với cô nương nhà người ta, nhưng Lạc Ngưng và Chiết Vân Ly chắc chắn sẽ không đồng ý. Vì vậy hắn chỉ có thể chia phòng ra ngủ.

Một ngày cứ thế mà kết thúc.

-------------

Huyền Không: Thật xin lỗi lại k đăng đều rồi. Nhân sinh sắp bước sang 1 trang mới, thật là bận quá hiu hiu mong mọi người đừng vì ra chậm mà bỏ truyện nhé, truyện hay lắm á. Cảm ơn các bạn đọc đã cùng đồng hành với tôi những ngày qua. Đc đọc bình luận của mọi người là động lực để tôi đăng truyện á. Ai ni ô <3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK