Giữa trưa, cạnh bờ sông mưa rơi lất phất.
Vài chiếc thuyền trống đậu ở trong bến sông, chợ cũng ít người qua lại, thỉnh thoảng có tiếng gào to truyền đến từ quán rượu gần đó:
“Tới uống đi nào...”
“Thật sảng khoái...”
....
Phần lớn các kiến trúc trong chợ đều đã cũ, nhưng thấp thoáng có một trang viên cạnh bờ sông lân cận, ẩn hiện giữa rừng cây. Nhìn từ bờ sông chỉ có thể nhìn thấy từng lớp mái ngói cong cong thoắt ẩn thoắt hiện.
Trang viên có tên là sơn trang Thanh Liên, là nơi trú ngụ của các thế lực quyền quý trong kinh thành. Tới mùa hạ nắng nóng bọn họ mới đến ở vài ngày, còn ngày thường đều giao cho hộ viện trông nom, thuận tiện theo dõi hoạt động buôn bán làm ăn của bến tàu. Cái tên “bang Thanh Liên” cũng từ đây mà thành.
Mặc dù được gọi là “bang Thanh Liên” nhưng không hề liên quan gì tới bang phái giang hồ. Một trong những kẻ có tên tuổi nhất trong giới giang hồ chính là bang chủ Dương Quan, còn những người khác đều là những kẻ cặn bã và lười biếng, trên dưới khoảng chừng hơn trăm người.
Dương Quan từ thuở nhỏ đã học nghệ tại Tam Tuyệt cốc ở Ổ Châu, có bản lĩnh không hè kém. Sau khi cắm rễ ở kinh thành, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà gã đã trấn áp được bọn cường hào ác bá trên bến sông, độc chiếm bến sông Giang An. Gần đây gã còn thâm nhập vào kinh thành, có ý định mở rộng địa bàn kinh doanh.
Hầu hết những gia tộc có thể làm ăn ở kinh thành đều nhận được hậu thuẫn bởi những gia đình giàu có, không thì cũng là bọn quyền thế. Những đường phố không có chỗ dựa từ lâu đã bị bọn cường hào ác bá chiếm giữ.
Dương Quan đã thăm dò rất lâu và phát hiện cầu Thiên Thủy là một nơi vô cùng thích hợp để bắt đầu kinh doanh.
Bùi gia cầm đầu mấy thương nhân, trong tay nắm giữ tiền tài nhưng trong nhà lại không có ai làm quan, mà quan trọng là gần đó cũng không có bọn cường hào ác bá nào tranh giành địa bàn.
Tự nhiên ở đâu có một miếng mồi to béo như vậy rơi xuống ngay trước mặt, giống như một mảnh đất phì nhiêu màu mỡ do ông trời ban tặng vậy. Dương Quan đương nhiên sẽ không khách sáo rồi. Cả tháng trời y đều bận rộn đi giao lưu với thương gia, cố gắng chiếm được chỗ đứng vững chắc ở cầu Thiên Thủy.
Không thể nghi ngờ rằng Dương Quan là người rất có chí hướng, nhưng hậu quả cũng hiện ra ngay trước mắt.
Vào buổi trưa, bên trong sơn trang Thanh Liên, Dương Quan đang mặc trên mình một chiếc áo bào viên ngoại ngồi ở trong phòng khách, chậm rãi nói:
“Bùi Tam Nương của cầu Thiên Thủy thật là không nể mặt. Dương mỗ đã hai lần gửi lời mời, vậy mà nàng ta đều không chịu nể mặt nhận lời mời, chỉ là cùng ngồi xuống uống trà và trò chuyện vài câu thôi, cũng có phải là vì ham mê vẻ đẹp của nàng đâu...”
“Ôi, Bùi Tam Nương là người có tính tình cứng rắn, đồng thời cũng có chút giao tình với quan phủ nên các thương gia ở gần đây đều là xem ý kiến của nàng. Dương viên ngoại muốn cử một số người đến đuổi những kẻ tham ăn biếng làm là điều tốt, nhưng Bùi đại gia chủ không đồng ý, chúng tôi thực sự không thể tự mình đưa ra quyết định...”
....
Mấy đại gia chủ này đều là thương nhân ở gần cầu Thiên Thủy. Đối với người như Dương Quan, các thương gia cũng không dám đắc tội, vì vậy chỉ có thể trò chuyện một cách uyển chuyển, đẩy hết mọi chuyện sang cho Bùi gia. Nếu Bùi gia không chống đỡ được thì số tiền “vất vả” này phải thực sự đưa ra.
Dương Quan cũng không thể hiểu nữ đương gia nhà Bùi gia tại sao lại có tiếng nói lớn như vậy, lại còn vừa ban ơn vừa đe dọa, để một vài thương nhân truyền lời thay cho bọn họ. Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng hét:
“Bang chủ bang chủ...”
Mấy vị viên ngoại đang ngồi trong phòng khách đều im lặng nhìn ra cửa.
Dương Quan đang mặc áo bào viên ngoại lập tức đặt tách trà xuống bàn:
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi ta là gia chủ.”
Một hán tử cầm kiếm chạy từ bên ngoài vào phòng khách, vừa bước vào cửa đã thở dốc:
“Gia chủ, có khách đến thăm. Trần đại tiêu đầu của cầu Thiên Thủy đánh xe tới, giới thiệu là Đại thiếu gia của Bùi gia...”
“Ừm?”
Mấy vị viên ngoại lập tức sững sờ khi nghe thấy tin này.
Đại thiếu gia nhà Bùi gia, Bùi Lạc, là một người khá nổi tiếng. Vì là đứa con duy nhất của Bùi gia nên y đã được nuông chiều và dung túng từ nhỏ, suốt ngày chỉ biết rượu chè đàn đúm, không làm việc đàng hoàng.
Dương Quan hiển nhiên đã được nghe đến danh tiếng của Bùi đại thiếu gia này, ánh mắt của y toát ra vẻ kinh ngạc:
“Bùi Tam Nương không mời mà đến, lại còn để một tên lưu manh như vậy đến cửa, đây là tới qua loa Dương mỗ phải không? Để người vào đi.”
Đám viên ngoại thấy vậy thì lập tức đứng dậy:
“Vậy ta đây xin cáo từ trước. Dương Viên Ngoại và Bùi công tử cứ từ từ trò chuyện, trò chuyện xong rồi thì sai người báo cho ta biết, ta sẽ ngồi đợi.”
Dương Quan pha trà tiếp khách, sau đó ngồi trong sảnh chờ đợi.
Cộp…cộp…cộp…
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân dày đặc vang lên từ hành lang ngoài sân.
Khi người hầu đưa tay dẫn đường, một thanh niên áo đen sải bước đi vào. Dáng người của hắn khá cao, sắc mặt nghiêm nghị, khí phách hiên ngang.
Trần đại tiêu đầu khá nổi tiếng ở cầu Thiên Thủy đang vội vàng chạy tới trước mặt che ô cho hắn, thái độ có chút nịnh nọt.
Phía sau còn có 5 hộ vệ hộ tống hắn, dẫn đầu là một ông lão mang một thanh kiếm dài có vỏ màu đen.
Dương Quan nhướng mày, cảm thấy người tới không phải là một tên chơi bời lêu lổng nên đặt tách trà xuống.
Mấy vị thương gia giàu có vừa mới bước ra đến cửa. Bọn họ đã nghe thấy chuyện ở tiêu cục Trấn Viễn ngày hôm qua, hiện tại bắt đầu đánh giá vị công tử lạ mặt mới đến. Thì ra đó chính là cái người hung ác tàn nhẫn ngày hôm qua mới đến đó. Lúc này mọi người đều dừng lại và chắp tay chào hỏi.
“Công tử có vẻ khá lạ mặt, ngài là Đại thiếu gia của Bùi gia đó sao?”
Dạ Kinh Đường không trả lời mà sải bước tiến lên, cầm lấy thanh đao từ trong tay Dương Triều rồi trực tiếp bước vào cửa.
Kít… Ầm!
Cánh cửa đóng lại, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng và hoang mang.