Dạ Kinh Đường hết sức chăm chú, cẩn thận cảm giác mỗi một động tác. Luyện đi luyện lại hai lần, hắn liền cảm nhận được một loại cảm giác khá huyền diệu.
Trước kia khí huyết trong cơ thể xao động không có chỗ phát tiết, hiện tại lại như nghe theo chiêu thức dẫn dắt, xuất hiện một luồng “Khí” hội tụ về bàn tay phải.
Tuy rằng động tác thoạt nhìn không khác gì phất tay, chỉ là phương thức phát lực khác nhau thôi, nhưng thực tế theo cảm nhận của hắn lại giống như lúc trước không biết đi đường, bây giờ bỗng nhiên học được cách đi đường, đi tới một lĩnh vực hoàn toàn khác biệt.
Nói đơn giản một chút thì chính là lúc trước luyện võ là luyện “Hình”, còn bây giờ luyện được là “Thần”.
Sau khi luyện đến lần thứ ba, Dạ Kinh Đường không còn phải cân nhắc cẩn thận nữa, bởi vì hắn đã hiểu được dụng ý của những động tác này. Khi cảm giác đến, hắn trực tiếp đánh ra một chưởng về phía vách tường bên cạnh.
Thịch.
Trong phòng xuất hiện một tiếng vang nặng nề, thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy, lại cực trầm. Âm thanh này thật giống như một thanh thiết chùy ngàn cân được bọc lại bằng bông đập vào trên mặt tường, không có âm thanh nhưng lại cảm nhận được sức mạnh.
Phòng ốc cũ kỹ thoáng chấn động, lỗ hổng lại rớt xuống thêm mấy miếng ngói cũ. Trừ chuyện này ra thì không có biến hóa gì khác.
Dạ Kinh Đường dùng tay đụng vào tường đất. Có thể thấy được tường đất hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả vỏ tường cũng không bị rớt ra, nhưng dùng một ngón tay đâm vào lại tựa như chọc vào cát tơi.
Sột soạt. . .
Cát tơi chảy xuống, trên vách tường xuất hiện một vết chưởng ấn rõ ràng, độ sâu khoảng hơn hai thốn.
"Công phu không tồi. . ."
Dạ Kinh Đường nhìn bàn tay của mình, ánh mắt hiện lên vẻ kinh dị. Hắn đã lớn đến từng này tuổi nhưng đây vẫn là lần đầu phát hiện mình có võ nghệ cao cường như vậy.
Lạc Ngưng tiện tay dạy một chiêu, vậy mà hắn đã lợi hại như thế, nếu như có thể đào ra bí tịch vô thượng [ Minh Long Đồ ] chôn ở hậu cung để cho mình dùng, vậy không phải một bước lên trời hay sao?
Miên man suy nghĩ tới đây, Dạ Kinh Đường theo bản năng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hướng về phía Hoàng Thành, đáy mắt hiện lên một khao khát nóng bỏng.
Đối diện với người trước mặt, cặp môi đỏ mọng của Lạc Ngưng khẽ nhếch lên, con mắt hoa đào dụ hoặc lòng người gần như trợn tròn, sững sờ nhìn Dạ Kinh Đường. Nàng nghẹn họng cả buổi mới hồi phục được tinh thần, không thể tưởng tượng nổi nói:
"Ngươi. . . Ngươi tại sao lại có thể thi triển [ Niêm Vân Thập Tứ Thủ ] vậy?"
"Hả?"
Dạ Kinh Đường thu hồi tâm niệm, quay sang nhìn Lạc Ngưng, không hiểu ý nàng mà đáp lời:
"Không phải ngươi vừa mới dạy ta hay sao?"
"Ngươi còn biết ta vừa mới dạy? Vừa dạy mà ngươi có thể học được rồi?"
Dạ Kinh Đường giơ tay lên lắc la lắc lư: "Chiêu thức đơn giản như vậy, dạy rồi mà còn không học được thì chẳng phải là đầu óc quá tối dạ hay sao?"
Đơn. . . giản. . .
Đầu óc tối dạ. . .
Lạc Ngưng trừng mắt, hiển nhiên bị lời này dọa đến ngây người.
Để nhập môn [ Niêm Vân Thập Tứ Thủ ] thì người bình thường đều phải mất 3 năm.
Tuy rằng tiểu tử này đã có nền tảng rất tốt, có nội công dồi dào khắp cơ thể, nhưng chỉ dùng ba lần thăm dò bắt chước cách thức vận khí mà đã biến nó thành của mình thì thật không thể tin nổi.
Lại còn nói như thật “Học không được là đầu óc tối dạ”.
Dựa theo suy nghĩ này thì không lẽ ngoại trừ [Nhất Tiên Nhị Thánh Bát Đại Khôi] trong thiên hạ thì tất cả những người còn lại đều là heo hay sao?
Lạc Ngưng khẽ nhếch môi, hơi thở thơm mùi đàn hương lan tỏa từ trong miệng. Nàng muốn chất vấn Dạ Kinh Đường, nhưng chiêu thức này là nàng vừa mới tự tay dạy, trước kia cũng không truyền ra ngoài, tiểu tử này dựa vào cái gì có thể học trước được cơ chứ?
Chẳng lẽ tư chất của tiểu tử này thật sự trâu bò đến mức không thể tưởng tượng được sao. . .?
Dạ Kinh Đường nhìn ra thiếu phụ đang kinh ngạc, tự phát hiện ra mình học được quả thật hơi nhanh, vì vậy hắn mới thu tay và nở nụ cười:
"Ta học được nhanh như vậy vẫn là do Lạc nữ hiệp chỉ dạy thật sự quá cẩn thận. Ừ. . . Nếu không Lạc nữ hiệp thử lại lần nữa xem sao? Ta không tin ta chỉ nhìn một lần mà có thể học được chiêu thức thâm ảo như vậy."
Lạc Ngưng cũng không tin. Nàng giơ tay lên dường như muốn thử, nhưng lập tức kịp phản ứng lại. Tiểu tử thối này âm mưu ăn bánh không trả tiền hả.
Lạc Ngưng nhanh chóng thu tay lại. Sau khi chắp tay ra sau lưng, nàng lại bày ra thái độ cao thâm giống như một mỹ nhân mặt lạnh:
"Muốn học công phu thì quy tắc là gì ngươi biết không? Trước khi bái sư phải hiếu kính 3 năm. Sư phụ nhìn tấm lòng thành của ngươi, thấy phẩm hạnh và ngộ tính cũng không tệ sẽ xem xét dạy cho ngươi công phu chân chính. Ngươi còn có sư phụ nào khác không?"
Dạ Kinh Đường hiểu rõ ý tứ của thiếu phụ này - muốn nhận hắn làm đồ đệ. Hắn không nói gì, ánh mắt liếc về phía cặp dưa hấu có kích thước khá lớn của Lạc nữ hiệp.
". . ."
Lạc Ngưng lúc này mới nhớ tới, mới vừa rồi bị ấn ngay chỗ này.
Bái sư sợ là có chút không thích hợp, vì vậy nàng ho nhẹ một tiếng:
"Ta có một số mối quan hệ trên giang hồ, ngoại trừ ba lão thần tiên trên núi kia, người còn lại đều có giao tình. Tư chất của ngươi không tồi, nếu thực sự có tâm, ta có thể thay ngươi dẫn đường, giới thiệu sư phụ cho ngươi. Điều kiện tiên quyết là ngươi phải thật lòng thật dạ đi theo ta, coi ta như là. . . như là. . ."
Dường như lúc này nói cái gì cũng không đúng. . .