Dạ Kinh Đường đã biết rõ không có loại chuyện tốt này. Hắn hơi chút bất đắc dĩ:
"Ta quả thật chỉ biết một đao kia, đằng sau còn đang suy nghĩ. Lúc nào có thể nghĩ ra thì ta thật sự không thể nói chính xác được."
"Ngươi muốn hoàn thiện đao này, ít nhất cũng phải mất 10 năm nữa. Lúc đó bổn vương có thể đã không còn hứng thú..."
"Vậy thì Tĩnh Vương có ý tứ là?"
Ngón tay của Đông Phương Ly Nhân gảy nhẹ, bảo đao ra khỏi vỏ. Có thể thấy được gần phần bao tay của bảo đao, có khắc hai chữ [ Thiên Hợp ], thoạt nhìn đại khái là bội đao của Cừu Thiên Hợp:
"Ngươi có hứng thú với với [ Thiên Hợp Đao ] không?"
". . ."
Dạ Kinh Đường nhìn thấy thanh bảo đao này thì bỗng nhiên hiểu ra dụng ý của Tĩnh Vương. Nàng muốn học [ Thiên Hợp Đao ]. Nhưng Cừu Thiên Hợp chắc chắn sẽ không dạy, cho nên muốn mượn tay hắn để học được từ chỗ Cừu Thiên Hợp.
Dạ Kinh Đường hôm nay có nghe nói chuyện xưa của Cừu Thiên Hợp cùng nghĩa phụ, khó mà nói nghĩa phụ đúng hay sai. Nhưng tất cả hành động của Cừu Thiên Hợp đều không có vấn đề gì. Nếu có cơ hội danh chính ngôn thuận giúp lão, hắn chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Sau khi Dạ Kinh Đường cân nhắc sơ sơ, hắn lắc đầu khẽ thở dài:
"Thiên Hợp Đao danh chấn giang hồ, nếu như có cơ hội, ta tất nhiên muốn học. Nhưng Cừu Thiên Hợp hiện đang trong lao tù, ta học được đao pháp phải biết nhớ ơn. Biết rõ tính mạng của ân sư dạy dỗ đang rơi vào cảnh sớm tối khó lường, nếu như ta bỏ mặc thì sẽ biến thành Bạch Nhãn Lang. Nếu như ta cứu giúp, điện hạ có lẽ cũng sẽ nhốt ta vào tù mất."
Đông Phương Ly Nhân thu hồi thanh bảo đao vào vỏ đao rồi đặt ở trên mặt bàn:
"Ngươi có thể ngàn dặm xa xôi đưa gia sản đến kinh thành, bổn vương đã nhìn ra ngươi là người trọng tình nghĩa. Loại chuyện tiến thoái lưỡng nan này tất nhiên sẽ không để cho ngươi đi làm. Cừu Thiên Hợp từ lúc bị bắt đến bây giờ vẫn không bị xử trảm, ngươi có biết nguyên do vì sao không?"
Dạ Kinh Đường lắc đầu.
"Thừa An năm thứ hai, Cừu Thiên Hợp cướp tú nữ Hiên Viên Thục Dạ đi. Hiên Viên Thục Dạ là đích nữ của Quân Sơn Hầu, vốn nàng sẽ được phong làm quý phi, nhưng lại bị cướp đi, một hậu hai phi bây giờ lại bị thiếu mất, vì thế hôn sứ liền chọn một vị nữ tử thế gia thân cận vào cung."
Đông Phương Ly Nhân xoay người lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, thân hình đứng thẳng tắp:
"Sau khi vị nữ tử kia vào cung rất được phụ hoàng sủng ái, sinh hạ hai vị công chúa. Ngươi đoán thử coi là hai vị công chúa nào?"
". . ."
Dạ Kinh Đường nhìn Tĩnh Vương duyên dáng yêu kiều trước mặt, có chút bất ngờ:
"Là Tĩnh Vương và. . ."
Đông Phương Ly Nhân gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, dọc theo hành lang:
"Tuy nói là trời đưa đất đẩy, nhưng Cừu Thiên Hợp quả thật được xem là ‘có công hộ giá’. Bổn vương không giết lão, thứ nhất là vì muốn học đao pháp của lão, thứ hai là đối với ‘hành vi đại nghịch’ của lão rất khó sinh ra phản cảm.”
"Nếu như ngươi học được đao pháp của lão và kính lão là trưởng bối, lại nguyện ý làm việc cho bổn vương thì bổn vương có thể dựa vào tình cảm của ngươi để dâng thư lên thiên tử, xin người khai ân, để cho Cừu Thiên Hợp rời khỏi địa lao. Nhưng mà cũng không cần suy nghĩ đến việc khôi phục tự do thân thể cho lão. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Có thể tìm một viện dưỡng lão nhỏ ở gần Hắc Nha cho Cừu Thiên Hợp đã là khoan dung lớn nhất đối với lão rồi."
Dạ Kinh Đường hơi trầm mặc trước lời đề nghị này:
"Tĩnh Vương muốn sai ta làm chuyện gì?"
"Ừ. . ."
Đông Phương Ly Nhân chắp tay ngừng chân tại chỗ, quay lại quan sát khuôn mặt tuấn mỹ vô song và thân thể cao lớn cường tráng của Dạ Kinh Đường, như có điều suy nghĩ.
? !
Dạ Kinh Đường đứng thẳng người lên, cảm giác được khí thế hừng hực của nữ Vương gia, ý là: ngươi có muốn làm Vương Phi không?
"Ấy. . ."
"Hừ ~ "
Đông Phương Ly Nhân quay mặt lại, để lại cho Dạ Kinh Đường một cái gáy:
"Chớ suy nghĩ quá nhiều. Bổn vương dưới một người, trên vạn người, cái dạng tuấn tú tài giỏi gì đều đã từng gặp. Ngươi chỉ là một gã học trò khoa chân múa tay như vậy, còn không vào được mắt xanh của bổn vương. Bổn vương quản lý Hắc Nha, chịu trách nhiệm cưỡng chế kẻ cướp làm xằng làm bậy trên giang hồ nộp của cải phi pháp, ngươi nói có thể ra lệnh cho ngươi làm chuyện gì?"
Dạ Kinh Đường đã biết rõ không có loại chuyện tốt này đành hậm hực cười nói:
"Đã hiểu. Tội phạm xem mạng người như cỏ rác, người người đều giết. Nếu như tại hạ có cơ hội gặp gỡ, Tĩnh Vương không cần mở miệng, ta cũng sẽ vì dân trừ hại."
"Chỉ nói miệng như thế, bổn vương làm thế nào tin ngươi?"
Đông Phương Ly Nhân giơ tay lên: "Ngươi dám nhận bản án của Vô Sí Hào, chứng tỏ có nắm chắc. Trước hết để cho bổn vương nhìn năng lực của ngươi một cái."
Cái gì?
Ta có cái b**p mà nắm chắc á!
Dạ Kinh Đường thầm nghĩ không ổn. Tất cả bản án trên tay hắn lúc nãy đều khó nhai. Hắn vì suy nghĩ cho sự an toàn của bản thân nên mới chọn lấy vụ có độ nguy hiểm hơi thấp, vốn định thể hiện ra hết sức nỗ lực một chút là được rồi.
Nhưng Tĩnh Vương nói ra nhưng lười này với hàm ý là nếu hắn không bắt được, hình tượng của hắn trong lòng Tĩnh Vương có thể giảm bớt đi rất nhiều, như vậy về sau tìm cơ hội tiến cung đào bảo tự nhiên cũng thành vấn đề. . .
Dở là mình đã nhận rồi, bây giờ cũng không thể đổi sang một vụ khác được. Dạ Kinh Đường suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn kiên trì nói:
"Tại hạ tất nhiên tận lực."
"Đi thôi, bổn vương chờ tin lành của ngươi."
-----------
Huyền Không: Tự nhiên nghĩ đến sắp hết 50c free rồi, tự nhiên lại có đông lực hẳn. Đúng là có thực mới vực đc đạo :))