Mục lục
Nữ Hiệp Chậm Đã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời mọc ở phía đông, tiếng chuông buổi sáng xa xôi vang lên trong thành trì rộng lớn. Khu vực xung quanh Minh Ngọc lâu đã tụ tập vô số người từ bốn phương tám hướng đến kiếm sống.

Dạ Kinh Đường cưỡi một con ngựa đen, đi xuyên qua những con phố đông đúc rồi dừng lại bên ngoài Minh Ngọc lâu ở gần nha môn.

Hắc Nha có diện tích rất lớn. Ngoài cửa chính là một quảng trường nhỏ, phía trên có một cột cờ nhưng không được dùng để treo cờ mà dựng lên để treo đầu người của khu vực này. Trên giang hồ thậm chí còn đặc biệt gọi nơi đây là [ Hắc Nha treo đầu ].

Hắc Nha còn được gọi là [ điện Diêm Vương ] thuộc [ đội tự vệ riêng của Vương phủ ]. Nơi đây không thuộc lục bộ, cũng không tiếp nhận kiện cáo hay thẩm vấn. Bình thường căn bản cũng sẽ không có người đến tìm hiểu, ngoài cửa chỉ có hai bộ khoái đứng gác.

Dạ Kinh Đường đưa lệnh bài ra liền được mời vào cửa.

Phía sau cửa chính là một đại sảnh bình thường, bên trái có phòng trực nhưng lại không có chỗ tiếp đãi khách nhân.

Chờ một lát sau, từ sau bức vách ở đại sảnh có hai người từ từ bước ra. Người cầm đầu là [ Bạch Vô Thường ] Thương Tiệm Ly. Khác với bộ y phục giang hồ ngày hôm qua, hôm nay y mặc trên người một chiếc áo choàng màu xanh.

Nhân tiện nhắc tới, [ Bạch Vô Thường ] và [ Lục sát ] là biệt hiệu do người trên giang hồ đặt cho hai người này. Dự tính ban đầu mang theo ý châm biếm, thế nhưng không ngờ thực lực của hai vị này lại quá mạnh mẽ, vì vậy từ biệt hiệu dùng để chế giễu lại trở thành một tôn xưng cao quý.

Thương Tiệm Ly là võ quan chính bát kinh, hưởng bổng lộc tứ phẩm đại khái sẽ không thích danh hiệu [ Bạch Vô Thường ] này. Vậy nên y mặc áo choàng màu xanh mà không phải là màu trắng hẳn là vì tránh hiềm nghi.

Đi theo sau Thương Tiệm Ly là Vương Xích Hổ. Trên mặt y còn giữ lại chòm râu, từ xa xa đã khách khí vẫy tay:

"Dạ lão đệ, ngươi thật là không trượng nghĩa. Hai ngày trước còn giả bộ nghèo khổ, tội nghiệp trước mặt ta. Kết quả vừa khéo, toàn bộ cầu Thiên Thủy đều là nhà của ngươi. Uổng công ta còn muốn nâng đỡ ngươi một chút..."

Dạ Kinh Đường tiến lên chắp tay thi lễ: "Thương đại nhân, Vương tổng kỳ, sao các ngươi lại tự mình ra ngoài đón khách thế này, quả thực khiến tại hạ sợ hãi á."

Vương Xích Hổ cười ha hả nói: "Biết sợ hãi là tốt. Với tư cách là thiếu gia chủ của Bùi gia lại làm Xà bộ đầu bị thương, ngươi còn không nhanh đi Kim Bình lâu gọi mười mấy cô nương phục vụ đến đây. Sau này còn muốn lăn lộn ở kinh thành nữa không?"

"Dĩ nhiên rồi, ngày hôm qua vô tình ngộ thương Xà đại nhân, còn chưa kịp bồi tội. Nếu không bây giờ xin kính mời Xà đại nhân đến Kim Bình lâu ngồi một chút?"

Khi nói chuyện, Dạ Kinh Đường hơi quan sát và phát hiện Thương Tiệm Ly rất trẻ tuổi, nhiều nhất mới chỉ ngoài 30.

Cao thủ đều là già càng thành tinh, ở tầm tuổi của Thương Tiệm Ly đã có thể xông ra danh tiếng để cho người trên giang hồ vừa nghe đã khiếp sợ thì quả thực là hiếm có.

Thương Tiệm Ly có khí chất trong trẻo lạnh lùng, tuy nhiên khi đối mặt với Dạ Kinh Đường lại lộ ra nụ cười:

"Ta không thích uống rượu, Xà Long còn phải dưỡng thương mấy ngày nữa mới có thể ra ngoài. Lát nữa ra khỏi nha môn, Dạ công tử bồi Vương tổng kỳ đi là được. Dạ công tử tới cửa là muốn cầu kiến Tĩnh Vương sao?"

"Ta chỉ là một thảo dân, nào dám kinh động tới Tĩnh Vương. Tĩnh Vương tán thưởng tại hạ, vì vậy hôm nay tại hạ tới đây là muốn dâng lên chút sức lực, mong sao có giúp sức cho triều đình."

"Ồ?"

Thương Tiệm Ly nghe lời này, mắt lộ ra vẻ tán thưởng nên trực tiếp dẫn Dạ Kinh Đường đi về phía sau nha môn:

"Dạ công tử có lòng rồi. Nếu Tĩnh Vương biết nhất định sẽ rất vui mừng. Giang hồ ngoài kia quá rộng lớn, quyền hạn của Hắc Nha lại không rõ ràng. Những việc bẩn thỉu mà nha môn của pháp ti không xử lý được thì đều ném lên đầu Hắc Nha, bộ khoái của nha môn lại là bốc hơi không còn bóng dáng..."

Nói chuyện chưa được mấy câu, Thương Tiệm Ly đã đưa Dạ Kinh Đường vào bên trong một gian phòng chính.

Trong sảnh đặt mấy hàng kệ sách. Trên vách tường phía tây treo đầy 'Lệnh truy nã', ước tính phải có gần trăm người. Phía trên nhất để đơn độc một tờ, viết tên [ Tiết Bạch Cẩm ].

Cái tên này có chút xa lạ, nhưng Dạ Kinh Đường xem nội dung bên trên một lúc, trong lòng lại kinh ngạc. Tiết Bạch Cẩm, [ giáo chủ Bình Thiên giáo ].

Dạ Kinh Đường đã được nghe đến cái tên Bình Thiên giáo như sấm bên tai, là tổ chức do tàn đảng của tiền triều thành lập, tử thủ tại phía nam núi Tiêu Sơn, diệt quốc đã sáu mươi năm nhưng vẫn như cũ không chịu quy hàng.

Mà Bình Thiên giáo chủ đứng thứ nhất trong bát khôi, thứ tư trong thiên hạ, được gọi là [ Dưới núi vô địch ]. Tức là thế tục giang hồ không có đối thủ, chỉ có ba lão yêu quái tu tiên trên núi kia thôi.

Dạ Kinh Đường đứng ở trước vách tường, nhìn lệnh truy nã giáo chủ Bình Thiên giáo, cảm thấy thứ này hoàn toàn là đồ trang trí.

Mà phía sau, Vương Xích Hổ nhìn ra ý tứ của Dạ Kinh Đường, trêu ghẹo nói:

"Vật này Địa Tàng Gia nhìn cũng không ngừng lắc đầu, không ai dám tiếp. Dạ lão đệ muốn thử một chút không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK