Dạ Kinh Đường thực ra không biết nên châm biếm những lời khó tin này từ chỗ nào, nhịn cả buổi, chỉ nói một cách khó hiểu:
“Ngươi lấy cái gì ra để so sánh ta với nam nhân của ngươi? Còn muốn cố ý chọc tức ta, muốn làm ta ghen sao?”
Lạc Ngưng há miệng, cảm thấy lời này có vấn đề nên chuyển chủ đề:
“Đừng nói ra những chuyện làm tổn hại danh tiếng của ta! Rốt cuộc ngươi có cách gì để cứu Cừu Thiên Hợp?”
Dạ Kinh Đường không cãi cọ với Lạc nữ hiệp nữa mà lấy lệnh truy nã từ trong ngực ra:
“Hôm nay đến Hắc Nha, bởi vì trông ta khôi ngô và đao pháp giỏi nên được Tĩnh Vương nhìn trúng. Tĩnh Vương bảo ta tìm cơ hội học đao pháp của Cừu Thiên Hợp rồi giao cho nàng. Học võ nghệ của người khác thì tất nhiên phải nhớ đến nhân tình của người, vì không để ta trở thành kẻ tiểu nhân bạc tình bạc nghĩa nên Tĩnh Vương có thể phá lệ thả Cừu Thiên Hợp, cho lão dưỡng già ở kinh thành. Nhưng cái giá là sau này ta phải làm việc cho triều đình.”
Lạc Ngưng im lặng nghe xong thì âm thầm nhíu mày. Điều kiện này của Tĩnh Vương có vẻ hào phóng, nhưng thực ra lại khá gian xảo.
Bảo Dạ Kinh Đường học đao pháp, sau đó lấy thân phận truyền nhân làm việc cho triều đình để đổi lấy cơ hội cứu Cừu Thiên Hợp ra khỏi địa lao.
Chỉ cần Dạ Kinh Đường làm theo thì Dạ Kinh Đường và Cừu Thiên Hợp sẽ có một phần tình nghĩa.
Để tránh cho Dạ Kinh Đường bị liên lụy, cho dù trên người không còn xiềng xích thì cả đời này Cừu Thiên Hợp cũng sẽ không rời khỏi kinh thành nửa bước, tương đương với ‘tù nhân bất tử’.
Mà nếu Dạ Kinh Đường coi trọng tình nghĩa, để đảm bảo rằng Cừu Thiên Hợp không bị đưa lên máy chém cũng chỉ có thể tận tâm tận lực làm việc cho triều đình.
Một điều kiện mà có thể trói chặt hai người. Tĩnh Vương không phải trả giá gì mà thậm chí còn được đao pháp của Cừu Thiên Hợp...
Lạc Ngưng suy nghĩ một chút, lạnh lùng nói:
“Đám cẩu quan này đúng là gian trá... Nếu như ngươi đồng ý, chẳng phải sẽ trở thành tay sai của triều đình sao?”
Dạ Kinh Đường hơi nhún vai: “Ta là dân lành, được triều đình trọng dụng đã là vinh hạnh rồi. Không tốn sức lại có thể học được một bộ đao pháp, sao có thể gọi là tay sai của triều đình được?”
“...”
Lạc Ngưng nghĩ hắn nói vậy cũng đúng. Dạ Kinh Đường khác với nàng, hắn không phải là phản tặc, vì vậy chấp nhận điều kiện này có vẻ cũng không có hại gì. Nhưng mà...
“Tư chất của ngươi không tầm thường, đi trên con đường làm quan mãi mãi cũng chỉ ở dưới người khác. Lăn lộn đánh nhau nửa đời, nhiều nhất cũng chỉ được làm một chức quan nhỏ. Nhưng một khi bước vào giang hồ, với tư chất của ngươi và các mối quan hệ của ta, ta có thể đảm bảo rằng ngươi sẽ một bước lên mây, trở thành bá chủ kiệt xuất có sức ảnh hưởng lớn trong tương lai...”
Dạ Kinh Đường nhìn Lạc Ngưng đang cố gắng lôi kéo hắn nhập bọn với mình thì cười hỏi:
“Rốt cuộc là Lạc nữ hiệp muốn cứu Cừu Thiên Hợp, hay là muốn sau này ta lăn lộn với ngươi?”
Ta đều muốn...
Lạc Ngưng do dự một lúc, khẽ thở dài:
“Nếu đi tiếp bước này, ngươi sẽ cắt đứt con đường trên giang hồ, sau này sẽ bị triều đình lợi dụng Cừu Thiên Hợp thành điểm yếu để uy hiếp, ép ngươi không được phép chống lại triều đình. Cứ coi như ngươi muốn dốc sức vì triều đình, nhưng ta với ngươi vốn chẳng quen biết, vì chuyện của Vân Ly mà để ngươi gánh một đoạn xiềng xích vì Cừu Thiên Hợp như vậy, ta... ta quả thực không thể thản nhiên đồng ý được.”
Dạ Kinh Đường kéo chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi gần nàng hơn một chút:
“Nếu Lạc nữ hiệp cảm thấy mắc nợ ta thì có thể nghĩ cách bồi thường cho ta mà.”
?
Lạc Ngưng vừa mới xúc động, trong nháy mắt đã tan tành mây khói. Nàng nắm chặt chuôi kiếm bên hông, mặt mày lạnh lùng:
“Ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn học võ. Lạc nữ hiệp nghĩ là gì?”
Ta tưởng ngươi muốn ta...
Vẻ mặt của Lạc Ngưng đã dịu dàng hơn:
“Nếu ngươi thực sự muốn giúp Vân Ly cứu Cừu Thiên Hợp, vậy thì ta dạy võ cho ngươi cũng có sao. Có điều từ nay về sau, ngươi ở triều đình, ta ở giang hồ, mỗi người một ngả... Ài ~”
Không nói tiếp những lời phía sau, nhưng giang hồ có quá nhiều những chuyện tương tự.
Đã từng thân thiết như huynh đệ, nhưng vì một người mang trong lòng trung nghĩa, một người cất giấu tinh thần hào hiệp, đành phải đao kiếm đối mặt, hòa giải phải đợi xuống Cửu tuyền.
Đây chắc chắn là chuyện đáng buồn nhất trong giang hồ. Không ai sai, cũng không biết phải làm thế nào.
Lạc Ngưng đã từng có một người quen cũ như vậy. Vốn dĩ tình như tỷ muội, từ khi nàng gia nhập Bình Thiên giáo thì đã trở thành người xa lạ không còn qua lại với nhau.
Bất kể nàng có cảm nhận thế nào về Dạ Kinh Đường, hiện tại ở chung dưới mái hiên thì chính là duyên phận rồi, sao có thể không lo lắng sau này hai người cũng sẽ rơi vào cục diện đáng lo ngại này.
Dạ Kinh Đường không nghĩ nhiều như vậy, thấy Lạc Ngưng đa sầu đa cảm bèn an ủi:
“Tương cứu trong lúc hoạn nạn, không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ. Lạc nữ hiệp có thể đạt được những điều mong muốn, ta cũng có tiền độ rộng mở, hà tất phải lo lắng mai sau.”
“Nếu có một ngày, ta với ngươi gặp lại trên giang hồ, ngươi đã ở địa vị cao, ta vẫn là tặc...”
“Vậy thì mong Lạc nữ hiệp có thể bảo dưỡng thật tốt. Nếu ngươi vẫn có phong thái tuyệt thế như ngày hôm nay, chắc chắn ta sẽ không ra tay vùi hoa dập liễu đâu.”
?
Tâm tình bi thương của Lạc Ngưng đã bị câu nói này xóa sạch. Không vùi hoa dập liễu, vậy chính là ham mê sắc đẹp rồi, còn muốn bắt nàng về làm nô, làm thiếp, có thể tùy ý chà đạp, ức hiếp nữa?
Điều này đối với các nữ tử trong giang hồ còn không bằng chết đi!
Vẻ mặt của Lạc Ngưng tối sầm lại, nhẹ giọng mắng một câu:
“Cẩu quan, ta có chết cũng không cho ngươi được như ý nguyện.”
Dạ Kinh Đường cười hai tiếng, thôi không chọc ghẹo nàng nữa mà chuyển sự chú ý đến lệnh truy nã:
“Muốn được Tĩnh Vương khen ngợi thì phải làm việc để chứng minh năng lực. Lạc nữ hiệp có cách nào bắt được Vô Sí Hào không?”
Lạc Ngưng thu lại ánh mắt lạnh băng của mình, cẩn thận nhìn lệnh truy nã:
“Vô Sí Hào... Kẻ này rất có tiếng tăm, sợ rằng khinh công cũng không kém ta. Không có bất cứ tin tức gì, chỉ có một tờ lệnh truy nã, bắt kiểu gì?”
Dạ Kinh Đường cũng đang lo lắng về chuyện này, suy nghĩ rồi nói:
“Vô Sí Hào đánh cắp của Tiệt Vân Cung là vì học khinh công. Nhưng sau khi thành công, gã không những không khiêm tốn làm đạo tặc mà còn khoe khoang khắp nơi, làm ra thanh danh như bây giờ. Từ đó cho thấy gã cũng giống như những người trên giang hồ, muốn được vang danh, không muốn áo gấm đi đêm.”
Lạc Ngưng hiểu ý: “Nếu đã muốn vang danh thì tất nhiên phải quan tâm đến thanh danh. Người trong giang hồ kiêng kị nhất là có kẻ lấy tên tuổi của mình để giả danh lừa bịp, làm tổn hại thanh danh. Ngươi giả mạo danh tiếng của [ Vô Sí Hào ], làm chuyện không thể dung thứ, càng khó nghe càng tốt, thổi phồng những tin đồn trong giang hồ lên. Vô Sí Hào đang hành động khiêm tốn ở kinh thành, nghe thấy có kẻ mạo danh gây chuyện thì chắc chắn sẽ tức giận...”
Dạ Kinh Đường gật đầu: “Nếu ta là Vô Sí Hào mà nghe thấy những tin đồn tương tự thì có lẽ sẽ làm rõ ngọn nguồn. Cho dù đoán được là mồi nhử của quan phủ thả ra cũng sẽ tới xem thử triều đình đang giở trò gì. Chỉ cần gã hành động, ta sẽ có cơ hội bắt người.”
Lạc Ngưng cảm thấy rằng tính khả thi của chiêu này rất cao, nàng dò hỏi:
“Ngươi cũng khá gian trá xảo quyệt đấy. Ngươi định lấy trộm thứ gì để dụ rắn ra khỏi hang?”
Dạ Kinh Đường coi đó là lời khen ngợi, khẽ nhún vai:
“Thứ bị lấy trộm phải có giá trị, như thế người ngoài mới tin rằng ta là Vô Sí Hào, mới lén lút bàn tán, lan truyền việc này. Thứ hai, danh tiêng trộm đồ phải khó nghe, để tránh cho Vô Sí Hào vui vẻ nhận lấy ‘danh tiếng’ này, hoàn toàn không để tâm. Tốt nhất là có thể rửa sạch nghi ngờ ‘mồi nhử của quan phủ’. Ta cũng đang lo lắng, Lạc nữ hiệp có ý kiến hay nào không?”
Lạc Ngưng nghiêm túc suy nghĩ rất lâu rồi mới thử dò hỏi:
“Ừm... yếm lụa vàng của nữ vương gia?”
Cái gì?!
Dạ Kinh Đường ngây ra.
Trộm yếm của Tĩnh Vương, đúng là có thể đồng thời đạt được các tiêu chuẩn là vật vô giá, những kẻ rảnh rỗi sẽ bàn tán rôm rả, khiến cho Vô Sí Hào hổ thẹn không thôi và sẽ rửa sạch mối nghi ngờ là mồi nhử của quan phủ.
Nhưng làm sao có được nó? Không cần mạng nữa sao?
“Đùa gì vậy? Bản thân Vô Sí Hào có đến cũng không lấy được, cho dù ta không lấy trộm mà lấy danh nghĩa điều tra vụ án để đi mượn thì Tĩnh Vương cũng sẽ lóc xương lột da ta mất... Lạc nữ hiệp muốn mượn đao giết người sao?”
Lạc Ngưng biết rằng đây là một ý kiến tồi, nàng cau mày nói:
“Ta không phải phi tặc, làm sao biết nên trộm thứ đáng xấu hổ gì chứ? Ngươi giúp nha môn xử án, hẳn là quan phủ nên chuẩn bị cho ngươi thứ này. Ngươi cũng không thể thật sự tự mình đi lấy trộm được, đúng không?”
Dạ Kinh Đường cười: “Thực ra ý kiến về chiếc yếm lụa vàng cũng khá hay, nhưng không thể mượn... Ta sẽ đến Hắc Nha hỏi xem...”
------------
Huyền Không: Lạnh quá, giờ này chỉ có Ngọc Phiếu mới sưởi ấm đc đôi tay tê cóng của tui thôi T.T