Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1003

Hy Nguyệt chợt cảm thấy rất nghẹn ngào: “Anh diễn kịch có hơi quá rồi đấy.”

Ánh mắt của Tần Nhân Thiên như nhìn xuyên qua cây táo, rơi vào một vùng hẻo lánh không biết tên. Lúc này, giọng nói của anh ta lại có chút dồn dập, trầm thấp và lúc ẩn lúc hiện: “Thực ra, tôi và Thời Thạch có một mối quan hệ rất chặt chẽ. Sau này, cô sẽ biết thôi.”

Hy Nguyệt nhìn với vẻ mắt tràn ngập sự hoang mang.

Anh ta nói giữa bọn họ có mối quan hệ vô cùng chặt chẽ là vì họ có diện mạo giống nhau hay là vì cái gì khác?

Bằng một cách nào đó, cô luôn cảm thấy rằng giữa anh ta và Thời Thạch đang che giấu một số bí mật mà cô không biết.

“Có phải, trước kia anh từng gặp tôi và Thời Thạch rồi không?”

Lúc trước, anh ta bị mất trí nhớ, cho nên không nhớ rõ những chuyện trước đây. Hiện tại anh ta đã nhớ ra mọi chuyện rồi, vì vậy câu đố này chắc hẳn sẽ có lời giải đáp rồi chứ?

Tần Nhân Thiên nhún nhún vai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thần bí: “Thời Thạch chính là tôi, tôi chính là Thời Thạch, đã gặp qua hoặc chưa từng thấy qua, có quan hệ gì chứ?”

Hy Nguyệt điên cuồng toát mồ hôi. Lúc này, cô cảm giác như trước mắt mình đang có một đàn quạ đen bay qua.

“Tuy rằng hai người có diện mạo giống nhau, nhưng rõ ràng hai người lại là hai người khác nhau. Anh là anh, anh ấy là anh ấy, anh không thể thay thế anh ấy được mà anh ấy cũng không thể thay thế anh được. Sau anh lại có thể nhầm lẫn chuyện này như vậy được chứ?” c

“Sau này, cô sẽ biết thôi.” Tần Nhân Thiên buông tay, rồi làm bộ dáng có vẻ thần bí.

Hy Nguyệt cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu anh ta.

“Cái kia… Nếu anh không có việc gì, anh có muốn đến nhà tôi ăn tối không?”

Cô thuận miệng nói một câu nhưng lại không ngờ Tần Nhân Thiên lập tức đồng ý mà không tỏ vẻ khách sáo một chút nào.

Lúc này, ở nhà họ Hy.

Lục Lãnh Phong đang không ngừng nhìn đồng hồ với một sắc mặt vô cùng u ám.

Tuy rằng vệ sĩ đã báo cáo cho anh biết hành tung của cô, anh cũng đã biết cô đi đâu, nhưng lâu như vậy rồi mà cô vẫn chưa về. Hơn nữa, cô cứ đi như vậy rồi để anh một mình ở nhà mẹ vợ làm cho anh cảm thấy rất không được tự nhiên.

Khi nhìn thấy cô và Tần Nhân Thiên tiến vào, lông mày của anh hơi nhíu lại.

“Tần Nhân Thiên, sao anh lại ở Giang Thành?”

“Đương nhiên là tôi tới đây chơi rồi.” Tần Nhân Thiên cười nhạt với bộ dạng lơ đãng.

Bố Hy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Nhân Thiên, cho nên có chút hoảng sợ: “Cậu ta… Cậu ta…”

“Cậu ta không phải Thời Thạch. Cậu ta là một người anh kết nghĩa của Hy Nguyệt ở Thành phố Long Minh. Cậu ta có dáng vẻ trông rất giống Thời Thạch.” Mẹ Hy tiếp lời.

Bố Hy thở phào nhẹ nhõm: “Đứa nhỏ này trông thật giống Thời Thạch.”

Tần Nhân Thiên mỉm cười dịu dàng: “Bác trai, bác cứ coi con như Thời Thạch là được rồi, không sao đâu.”

Bố Hy của tay: “Thời Thạch đã không còn sống nữa. Nếu bác coi cháu như cậu ta thì không được tốt cho lắm. Nhưng dáng vẻ của anh đứa thật sự rất giống nhau, hai đứa cứ như một cặp song sinh vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK