Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1191

Tuy rằng cô ta hận Mã Trúc Mai, nhưng không hề ghét Tư Mã Ngọc Thanh.

Cậu tốt hơn nhiều so với Thiên Viên, Bảo Trân và Thiên Hoàn.

Ngày trước, cậu nghe thấy bụng cô ta đói kêu ùng ục, cậu còn âm thầm nhét kẹo sô cô la của mình cho cô ta ăn.

Hy Nguyệt đem hàu đã nướng chín đặt lên bàn: “Anh, anh có cần tương ớt không? Em đặc biệt mang theo ớt vương đến.”

“Tuyệt, mau cầm lên đây, anh không có cay thì không vui.” Tần Nhân Thiên bật ngón tay tách một cái.

Hy Nguyệt đưa tương ớt cho anh ta, anh ta quệt một lớp trên con hàu, một miếng cho vào mồm: “Quá đã, rất đủ vị cay.”

Tiểu Quân mở to mắt nhìn anh ta, trong mắt đều là nghi hoặc: “Bác ơi, không phải là bác sợ cay nhất sao? Lần trước chúng ta ăn cơm cùng nhau, bác không ăn tí cay nào, bác thích ăn thịt lợn chua ngọt nhất mà.”

Tần Nhân Thiên uống một ngụm bia, không nhanh không chậm nói: “Vị giác của bác rất kì lạ, mỗi ngày đều không giống nhau, có lúc thích ăn cay, có lúc rất sợ cay. Lần trước vừa đúng là lúc sợ cay, lần này lại biến thành thích cay rồi.”

“Oa, này cũng quá thần kỳ rồi?” Tiểu Quân chớp đôi mắt to, cả mặt ngạc nhiên.

Hy Nguyệt lại đem ốc đã nướng chín lên: “Tiểu Quân, bác đang đùa con thôi, ớt tuy ăn ngon, nhưng ăn nhiều sẽ hại dạ dày, cho nên không được ăn thường xuyên. Lần trước chúng ta ăn cơm, đúng lúc dạ dày của bác không khỏe, cho nên một chút ớt cũng không thể ăn. Bây giờ dạ dày của bác khỏe rồi, có thể ăn thoải mái.”

Tiểu Quân bịt miệng lại cười: “Thì ra là thế, con còn tưởng lưỡi của bác có khả năng đặc biệt cơ.”

Tần Nhân Thiên liếc Hy Nguyệt một cái, ý cười trên mặt càng sâu hơn, ăn xong hàu ở trên đĩa, anh ta quay đầu sang nhìn Lục Lãnh Phong: “Em rể, từ bé đến lớn, tôi đều lép vế trước anh, nhưng có một thứ anh, anh không bằng tôi?”

“Thứ nào?” Lục Lãnh Phong hơi nhướng mày.

“Không ăn cay được bằng tôi.” Tần Nhân Thiên cười he he.

Lục Lãnh Phong cong khóe miệng, không nói gì.

Đồ anh ăn luôn thanh đạm, cũng có thể ăn cay, nhưng sau khi bị bệnh dạ dày, thì không động đến một chút cay nào nữa.

Lục Sênh Hạ uống một ngụm nước trái cây, chậm rãi nói: “Anh Nhân Thiên, dạ dày của anh trai em không tốt, không được ăn cay, cũng không được uống rượu, anh ấy phải chăm sóc dạ dày cho tốt trước đã.”

“Cho nên, anh ta không thể vượt qua được tôi.” Tần Nhân Thiên đắc ý nhướng mày.

Lục Lãnh Phong nhún vai, giọng nói trầm thấp truyền đến, giống như một làm gió đêm: “Có một thứ, tôi sẽ mãi mãi át vế anh.”

Tần Nhân Thiên hơi híp mắt, ánh mắt dần trở nên sâu hơn: “Thứ gì?”

Lục Lãnh Phong giơ cánh tay ra, ôm lấy vai của Hy Nguyệt: “Vợ tôi lấy nhất định sẽ tốt hơn vợ anh, bởi vì trên đời này không có ai có thể vượt qua vợ tôi.”

Tần Nhân Thiên bị sặc một cái, ho vài tiếng mới lấy lại hơi.

Lần này họng anh bị nhét vào một miếng xương, khiến anh nuốt không được, nhổ cũng không ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK