Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1085

Loại thần sắc này làm anh sợ hãi, giống như cô đã đem cánh cửa lòng của mình vô tình đóng lại, từ nay về sau không còn mở ra với anh nữa.

“Anh không có nói cho có lệ với em.”

Anh vươn tay ra, nắm lấy tay cô, cô giống như bị kim tiêm, liều mạng vứt bỏ anh, muốn vứt tay anh ra, nhưng anh không chịu thả lỏng.

“Đừng chạm vào tôi, tôi ghét anh, vô cùng chán ghét anh.” Cô gần như gầm lên, hai má cô trở nên đỏ bừng vì sự kích động quá mức.

Anh lo lắng muốn chết, lại không thể làm gì được, ở trước mặt cô, chỉ số thông minh, chỉ số cảm xúc, cơ trí nhạy bén của anh đều tan thành mây khói trong nháy mắt, chỉ còn lại đầu óc sưng phồng cùng tâm tình khổ sở.

“Người phụ nữ ngốc, em ghét anh không sao, nhưng đừng quá kích động, làm tổn thương đứa bé.”

“Anh cút đi, mắt tôi nhìn thấy anh rất dơ, đi nhanh đi.” Lồng ngực cô nặng nề kích động, hô hấp gấp gáp không chịu nổi, giống như đang thở hổn hển.

Anh bỗng nhiên nhảy dựng lên, ôm cô lại: “Em hãy nể mặt đứa nhỏ, cho anh một cơ hội chuộc tội được không.”

“Tôi sẽ không tha thứ cho anh, chết cũng không tha thứ!” Phổi của cô đều sắp nổ tung, lý trí hoàn toàn không còn, mở miệng ra, cắn một miếng vào cánh tay anh.

Anh kêu rên một tiếng, không đẩy cô ra, để mặc cho cô cắn.

Miễn là cô có thể làm giảm sự tức giận của mình mà cắn tất cả thịt của anh, nó cũng không quan trọng.

Miệng Hy Nguyệt không có lưu tình, răng đâm sâu vào cơ bắp của anh.

Máu chảy ra, nhuộm đỏ môi cô.

Cô kịch liệt co giật, giống như bị máu dọa sợ, cơ hồ là theo bản năng buông ra.

Máu tươi dọc theo cánh tay Lục Lãnh Phong trượt xuống, nhỏ giọt trên bộ đồ ngủ trắng sáng của cô, hóa thành một đóa hoa sen huyết sắc.

Cô quay đầu sang hướng khác, thật là chói mắt.

“Lục Lãnh Phong, tôi hận anh, tôi hận anh, anh đi đi, đừng tra tấn tôi nữa, huhuhu…”

Cô khóc nức nở, tất cả sự phẫn nộ, tất cả hận thù, tất cả sự tuyệt vọng, giống như lũ lụt mở ra, không thể dừng lại.

Nước mắt từ hốc mắt cô điên cuồng tuông ra ngoài, nhao nhao loạn loạn vỡ vụn trên cánh tay anh, dung nhập vào trong máu của anh.

“Xin lỗi, người phụ nữ ngốc, anh xin lỗi…” Anh liên tục nói, đau đớn, cúi đầu xuống, lau nước mắt cho cô.

Nhưng lau đi một giọt, lại rơi xuống một giọt khác, anh không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng môi hôn cô.

Đôi môi của anh ép lên đôi mắt của cô, má và đôi môi của cô, chèn ép lên cảm xúc, ý thức và suy nghĩ của cô, nghiền nát trái tim của cô, dây thần kinh của cô khiến lục phủ ngũ tạng vỡ nát thành từng mảnh và không thể ghép lại với nhau được nữa.

“Lục Lãnh Phong, tôi sẽ không thỏa hiệp, anh đừng ôm chút hy vọng nào.”

“Anh biết, anh không cần em thỏa hiệp. Chỉ hy vọng em cho anh một chút thời gian, chờ sau khi đứa nhỏ sinh ra, anh sẽ mang thủ phạm giao cho em, muốn giết muốn làm gì tùy ý em xử trí, được không?”

Anh dùng giọng điệu khẩn cầu, nghe có vẻ là anh nhượng bộ trước.

Hy Nguyệt nghẹn một lúc, giương mắt lên nhìn anh: “Đây không phải là kế hoãn binh của anh đi, có phải anh cho rằng sau khi sinh con ra, tôi sẽ đem tâm tư đặt ở trên người đứa bé, không đi so đo chuyện này nữa. Tôi nói cho anh biết, nếu không đưa tên khốn kiếp này ra trước công lý, tôi chết cũng sẽ không nhắm mắt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK