Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1119

Khi trở về, anh đã nghĩ ra các viễn cảnh cô sẽ giận. Cáu lên, thất vọng… nhưng anh không nghĩ đến cảnh cô sẽ im lặng.

Mà anh sợ nhất là sự im lặng của cô.

Hy Nguyệt quay đầu, nhìn anh một lúc lâu, sau đó nói một câu từ sau rèm cửa sổ: “Anh đi đâu vậy?”

“Một… một người bạn xảy ra chuyện…”

Anh vẫn chưa nói xong, Hy Nguyệt ngắt lời: “Bạn gì thế? Là nam hay là nữ?”

Lục Lãnh Phong kinh ngạc, động đậy môi như muốn nói gì đó lại bị cô ngắt lời, cô không muốn nghe lời nói dối của anh, mượn lời nói thẳng ra.

“Là Kiều An đúng không? Anh vứt bỏ tôi và con chỉ vì người phụ nữ đó gặp chút chuyện.”

Lục Lãnh Phong hít một hơi: “Không liên quan đến Kiều An.”

“Thật không?” Cô nhếch mày một cái, nhét tay vào túi lấy điện thoại ra.

Mở lịch sử cuộc gọi, buổi sáng Kiều An gọi đến 3 cuộc.

“Tình nhân nhỏ của anh giục gấp quá đấy.” Cô cười lạnh, ánh mắt như đầy gai nhọn.

Tinh thần Lục Lãnh Phong căng thẳng, xem ra giữa họ lại có hiểu lầm.

“Là Kiều An gọi điện thoại đến, nhưng anh không đi đến chỗ Kiều An.”

Cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, khuôn mặt đầy vẻ thất vọng, giống như có tảng băng trong mắt hình thành từ đáy lòng.

“Cũng đâu phải lần đầu anh bỏ tôi đến chỗ của Kiều An, thật ra là Kiều An cũng được, không phải Kiều An cũng chẳng sao. Nhưng qua đây tôi cũng đã nhìn rõ, trong lòng anh, người đó quan trọng hơn tôi và con.”

Trong lòng Lục Lãnh Phong đầy khó chịu, lục phủ ngũ tạng như rối tung lên: “Hy Nguyệt, chuyện này là anh không đúng, anh biết sai rồi, nhưng chuyện này không liên quan đến Kiều An.”

Trên mặt Hy Nguyệt không có chút cảm xúc, khuôn mặt lạnh lùng, lấy CD trên bàn ra: “Anh có muốn ngắm con không?”

Lục Lãnh Phong bàng hoàng, giơ tay ra muốn cầm CD, cô lại thu tay vào và dùng lực, CD vỡ thành hai mảnh rơi trên mặt đất.

“Nếu không quan trọng thì không cần xem nữa.”

Lục Lãnh Phong cũng giống như bị đánh thành hai nửa, có cảm giác sợ hãi kéo dài theo chiều tứ chi.

Anh sợ, quan hệ của bọn họ sẽ lần nữa hạ xuống điểm đóng băng, sợ rằng một cọng rơm rạ đè chết lạc đà, để cho cuộc hôn nhân của bọn họ vốn đã yếu ớt lại tan tành.

Anh cúi người xuống, nhặt CD lên.

“Không có ai quan trọng hơn em và con…”

Anh còn chưa nói hết, Hy Nguyệt tức giận hất tay một cái, tát một bạt tai trên gò má cao của anh.

“Anh thật dối trá, cho tới bây giờ tôi chưa thấy ai dối trá như vậy. Trước kia, anh luôn nói yêu tôi là nói láo, thì ra sở trường của tôi là nói dối, còn biết diễn trò. Trò cười lớn nhất trong cuộc đời tôi là lấy anh. Sống bên anh, trừ đau khổ, cũng chỉ có bi ai, ngay cả một chút vui vẻ cũng không có. Nếu như có một ngày, trong thế giới của tôi không có anh, vậy nhất định là ngày trời xanh mây trắng, ánh nắng rực rỡ.”

Lục Lãnh Phong giống như bị đạn bắn trúng vậy, cả người không tự chủ được run rẩy.

Lời cô nói giống như dây pháo bên tai, khiến anh choáng váng đầu, đôi mắt mờ mịt.

Trong lồng ngực của anh giống như một chậu lửa, khiến cho mỗi một tế bào, mỗi một giây thần kinh đều đau đớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK