Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1016

Cô trừng mắt nhìn anh: “Đoạn phía sau em nghe không rõ, anh có thể lặp lại một lần nữa không?”

Lục Lãnh Phong thấp giọng ho hai tiếng, giống như là bị sặc: “Mặc kệ anh nói cái gì, em cũng không cần coi đó là thật, không nghe rõ lại càng tốt hơn.”

Cô nhếch miệng: “Nhưng khi em cảm thấy tính mạng của anh bị uy hiếp, em khẳng định tình cảm anh dành cho em là thật lòng, nên em đặc biệt muốn biết.”

Anh duỗi bàn tay ra, nhẹ nhàng gảy trán của cô: “Anh không nhớ rõ.”

Thế nhưng cô lại không muốn buông tha cho anh, lập tức muốn truy vấn ngọn nguồn: “Không phải anh có mắt không mất đi ký ức sao? Sao bây giờ ngay cả lời nói của mình mà anh cũng không nhớ rõ.”

Lục Lãnh Phong nhíu mày, dường như bị hỏi có chút căm tức: “Hy Nguyệt, sao bây giờ em có thể tận dụng chiêu đòn bẩy rồi?”

Đôi lông mi dài đậm của cô chớp động, lộ ra một tia xảo trá, sau đó cô đưa tay chỉ chỉ vào dưới bụng: “Vậy anh nói với con đi, em không nghe.” Nói xong, cô bưng kín lỗ tai.

Lục Vinh Hàn đưa mắt liếc nhìn bà Lục, hai người cười cười đi ra ngoài, vợ chồng trẻ tiểu biệt thắng tân hôn, đang liếc mắt đưa tình, bọn họ vẫn là không nên quấy rầy.

Thấy cửa bị đóng lại, Lục Lãnh Phong đột nhiên khẽ vươn tay, đem cô kéo vào trong ngực, hôn lên môi của cô.

Cô xụi lơ nằm trong ngực của anh, hô hấp nóng rực của anh bao vây bốn phía cô.

Cô vươn tay ra, vòng lấy cổ anh, hai người đều tham lam mút hơi thở của đối phương vào.

“Cô gái ngốc, anh rất nhớ em, còn may, em vẫn còn ở đó.”

“Lục Lãnh Phong, về sau chúng ta cũng không tiếp tục giận hờn, nói xấu nhau nữa được không.”

“Vậy cũng không cho phép em chọc tức anh.” Giọng của Lục Lãnh Phong dịu dàng, dịu đến nỗi muốn chảy ra nước.

Lục Vinh Hà phong tỏa tin tức, chuyện tai nạn máy bay vẫn luôn không công bố ra bên ngoài để người khác biết, chỉ là vụng trộm nói cho bà cụ Lục, còn đối với bên ngoài thì chỉ nói Lục Lãnh Phong ở nước ngoài leo núi, bị một chút vết thương nhỏ.

Lục Sênh Hạ biết được Lục Lãnh Phong về nước, đang nằm trong bệnh viện, lập tức chạy tới.

Cô không phải đến thăm bệnh, mà là đến hưng sư vấn tội.

“Anh trai, cái dạng này của anh chính là lọt vào báo ứng.”

Lục Lãnh Phong hung hăng sặc: “Nhóc con, em phát điên cái gì đấy?”

Hai tay Lục Sênh Hạ chống nạnh, hung tợn trừng anh: “Đừng cho là em không biết anh ở bên ngoài làm cái gì, chị dâu đã nói tất cả cho em biết, anh căn bản cũng không có đi nước Mỹ, mà là mang theo một người phụ nữ đi nơi khác nghỉ phép.”

Lục Lãnh Phong phun máu ba lần: “Hy Nguyệt, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Hy Nguyệt đỡ cái trán, đi tới ôm vai của Lục Sênh Hạ: “Sênh Hà, thật ra chuyện này là do chị hiểu nhầm, người phụ nữ kia không phải tình nhân của Lãnh Phong, cô ta quyến rũ Lãnh Phong không thành công, nên cố ý gửi ảnh chụp đến để chị tức giận, muốn phá hỏng mối quan hệ của chị và Lãnh Phong. Cũng may là chị vô cùng kiên định, không bị mắc lừa.”

Lục Sênh Hạ sửng sốt một lúc lâu, đôi mắt to đen nhánh xoay tròn vài cái, gạt bỏ vẻ tức giận, nở nụ cười: “Em biết, lão đại nhà chúng ta tam quan đoan chính, sẽ không đi ra ngoài nuôi tình nhân.”

Hy Nguyệt vuốt ve đầu cô: “Sênh Hạ, em xuống lầu chờ chị, rồi chúng ta cùng đi đón Tiểu Quân.”

“Được ạ.” Lục Sênh Hạ vui vẻ rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK