Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1015

“Lục Lãnh Phong…” Cô “hu hu” một tiếng, sau đó khóc rống lên.

Mấy ngày liên tiếp cô đã phải chịu nỗi lo lắng đến hãi hùng và sự tuyệt vọng đau khổ, còn cả gánh nặng trên vai mà cô phải vác nặng nề đều hóa thành những tiếng khóc thút thít, nước mặt của cô rơi xuống như thủy triều mãnh liệt, không thể ngừng lại.

“Cô gái ngốc!” Khóe miệng anh giật giật, ngay cả nụ cười của anh cũng rất mờ nhạt: “Em là đang thất vọng, hay đang vui thế?”

“Khốn khiếp, nếu anh trở về muộn một chút thì không thể nhìn thấy em nữa đâu.” Cô hít mũi một cái, cô đều đã khổ sở đến chết rồi, anh còn ở bên cạnh châm chọc.”

Ánh mắt của anh bỗng nhiên trở nên ảm đạm: “Anh biết.” Anh khẽ nói ra hai chữ, nếu anh trở về muộn một chút, thì cô sẽ rời đi cùng Hứa Nhã Thanh sao?

“Anh cái gì cũng không biết hết, anh là tên khốn khiếp, không phải anh đã nói em sống là của anh, chết cũng là quỷ của anh sao? Nếu tối nay anh không về, thì em sẽ tự tử vì tình, mang theo con của anh nữa, một người chết ba mạng.” Đầu vai thon gầy của cô không cách nào khống chế được mà rung lên, cơ thể của cô cũng không ngừng run rẩy.

Cô vươn tay ra, cầm lấy tay của anh, cô rất sợ rằng cô đang nằm mơ, nên cô muốn cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh, mới có thể tin anh thật sự đã trở về.

Đôi mắt đang ảm đạm của Lục Kiến Nghĩ bỗng lóe lên một tia sáng: “Em đang quan tâm anh đúng không?”

“Anh là chồng của em, là bố của bọn nhỏ, con của em sao có thể chưa ra đời mà không có bố chứ?” Cô không nhịn được mà nức nở, ngay cả bụng cũng run theo một cái, bỗng nhiên một trận co rút từ bụng truyền đến, khiến cô khẽ rên lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy bụng.

Lục Lãnh Phong lập tức bị dọa sợ, giãy dụa ngồi dậy: “Làm sao vậy, em đau bụng à?”

“Không có việc gì đâu, anh nhanh nằm xuống đi, khả năng là do con của anh đã lâu không nghe thấy giọng anh, bây giờ được nghe nên chúng mới vui mừng, liền động.” Cô nắm tay của anh đặt lên trên bụng của mình.

Lục Lãnh Phong vô cùng vui vẻ: “Chúng nó biết động rồi sao?”

“Ừm.” Cô gật gật đầu.

Lục Vinh Hàn và bà Lục đi vào, lần này vì chuyện của con, nên quan hệ của hai người cũng hòa hoãn một chút.

Lục Vinh Hàn nói cho cô, khi máy bay đang xuyên lục địa Bắc Mỹ thì gặp phải sấm chớp mưa bão, cánh máy bay bị bắt lửa, nhưng cũng may là Lục Lãnh Phong tỉnh táo, cùng Fiin thay thế nhân viên ngồi vào ghế điều khiển, sau đó tự mình lái máy bay, khẩn cấp hạ cánh ở giữa sườn núi.

Bộ phận phía sau của máy bay bị đứt gãy, toàn bộ nhân viên phi hành đoàn gặp nạn, chỉ còn anh và Fiin may mắn sống sót.

Hai người đi bộ vượt qua ba ngọn núi cao mới tìm được một thôn xóm, sau đó được cứu trợ.

Những ngày gần đây bọn họ phải chiến đấu với các loại giới hạn của cơ thể, nếu không phải có nghị lực siêu nhân và thông thạo kỹ năng sinh tồn hoang dã thì căn bản cũng không có khả năng sống sót.

“Lúc đầu Lãnh Phong hẳn là nên ở thêm một thời gian ở bệnh viện của Mỹ, nhưng nó lại không chịu, nhất định phải trở về, chúng ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa nó về đây.” Lục Vinh Hàn nói.

Lục Lãnh Phong nhìn người con gái bên cạnh, trên mặt nở một nụ cười tự giễu: “Anh phát hiện mình không chết, thì lập tức thấy hối hận, không nên mở đèn xanh cho em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK