Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hy Nguyệt thật ra không hiểu cách làm của cô.

Vì một người đàn ông mà cắt đứt quan hệ với người thân, nhận lấy đủ loại điều kiện không hợp tình hợp lý, trái ngược lẽ thường.

Chẳng lẽ tình yêu có thể trở thành tất cả của một người sao?

Cô đưa theo Đỗ Chấn Diệp, Hoa Phi và Kiến Quân ra vườn hoa tản bộ, để các đại nhân tản bộ thật vui vẻ.

“Em họ, bà em có lẽ rất khủng bố hả?”

Đỗ Chấn Diệp điên cuồng gật đầu: “Rất khủng bố, bà ấy chính là Võ Tắc Thiên, việc lớn việc nhỏ trong nhà cũng phải do một mình bà ấy quyết định.”

“Vậy ba em đâu? Cái gì cũng nghe bà ấy sao?” Hy Nguyệt nhíu mày.

“Đúng, ông nội em khi còn sống cái gì cũng phải nghe bà ấy, bởi vì ông nội ở rể nhà họ Đỗ. Nhà họ Đỗ âm thịnh dương suy.” Vẻ mặt Đỗ Chấn Diệp còn mang theo vài phần đau buồn.

Hy Nguyệt vỗ vai cậu ta: “Chờ sau khi em kế thừa gia nghiệp thì phải đảo ngược thế cục này.”

Đỗ Chấn Diệp làm một cái mặt quỷ: “Che em có thể kế thừa gia nghiệp hay không cũng là một vấn đề, chớ nói chi là em. Làm không tốt bà nội em sẽ giao tập đoàn cho cô quản lý, cô ấy chính là công chúa Thái Bình.”

Hy Nguyệt cười ha ha: “Công chúa Thái Bình lợi hại hơn nữa còn không phải thua trong tay cháu, em chính là Lý Long Cơ đời tiếp theo.”

Đỗ Chấn Diệp gãi đầu, cậu ta chưa đủ mười tám tuổi, trên mặt còn mang theo vài phần trẻ con: “Em không chỉ phải đấu với cô, còn phải đấu với chị em.”

Hy Nguyệt khoát tay: “Chị vừa nhìn đã biết chị em không bằng em rồi.”

Đỗ Chấn Diệp đã hòn đá nhỏ dưới lòng bàn chân: “Bà nội em cũng không nghĩ như vậy, bà ấy thích con dâu trước cơ, đó là con gái nhà quyền quý danh môn bà tự mình chọn cho bố. Mà mẹ em xuất thân người nghèo, bà ấy ghét bỏ, bắt bẻ mẹ đủ thứ. Trong lòng bà, chị tốt hơn em, bà ấy còn thường xuyên nói chị giống bà ấy.”

Hoa Phi bĩu môi: “Bà ấy thích con dâu trước như thế, còn đồng ý cho cô ta ly hôn với bố cậu?”

Đỗ Chấn Diệp lắc đầu: “Bà ấy qua đời rồi, lái máy bay tư nhân ra nước ngoài du lịch, kết quả gặp sấm chớp mưa bão, máy bay nổ người chết.”

“Thì ra là như vậy.” Hoa Phi nhún vai, mang theo mọi người đi đến phía trước đình nghỉ mát ngồi xuống.

Người hầu bưng trà bánh tới.

Đỗ Chấn Diệp uống một ngụm trà, cười nói: “Mẹ lâu rồi không về, ngay cả mấy người có tiền rồi cũng không biết.”

Hoa Phi trêu chọc cười một tiếng: “Năm tháng tăm tối cuối cùng rồi sẽ trôi qua, cậu chỉ cần chịu cố gắng thì luôn có thể kiếm được tiền.”

“Nói cũng đúng, bây giờ mấy người mở công ty sao?” Đỗ Chấn Diệp hỏi.

“Mẹ cháu có một công ty trang sức.” Hứa Kiến Quân bi bô nói.

“Cái gì?” Đỗ Chấn Diệp rung động dữ dội, vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Hy Nguyệt một chút rồi mới phục hồi tinh thần lại: “Chị họ, chị… chị chính là người sáng lập, thiên tài marketing trong truyền thuyết kia?”

Hy Nguyệt khoát tay: “Không khoa trương như vậy, chị chỉ là nhà thiết kế trang sức bình thường thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK