Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 941

“Một năm?” Thím Đường chấn động kịch liệt: “Như vậy có phải quá lâu không? Thằng bé được nuông chiều từ nhỏ, chỉ sợ chịu không được.”

Con cháu nhà họ Lục một khi gây rối ở bên ngoài, sẽ bị phạt tiến vào phòng tự ngẫm.

Phòng tự ngẫm khác với phòng tĩnh tâm, phòng tĩnh tâm chỉ là nơi giam giữ ngắn hạn, còn phòng tự ngẫm là nơi giam giữ dài hạn, không có điện thoại di động, không có TV và không có bất kỳ phương tiện giải trí nào, chỉ có rất nhiều cuốn sách tu thân dưỡng tính và kinh phật. Ngày thường đều phải dùng bữa với đồ chay, ngoại trừ ngày lễ tết có thịt ăn, bình thường còn phải tiến hành cải tạo lao động, trong mắt người nhà họ Lục, đó quả thực là nhà tù gia đình.

Lục Lãnh Phong nhún vai: “Nếu bà không đồng ý thì tự mình đi chuộc hắn.”

Thím Đường bị ép tới đường cùng, buộc phải nghiến răng chịu đựng, chỉ có thể đồng ý.

Sau khi bà ta rời đi, Tư Mã Ngọc Như thở dài nói: “Đứa bé kia thực sự là bị làm hư, sau này không biết còn gây ra bao nhiêu tai họa nữa.”

Hy Nguyệt cố ý dùng giọng điệu ngây thơ làm nũng của trẻ con nói: “Mẹ nhỏ, mẹ biết rõ thím Đường tới để lừa tiền mà không vạch trần bà ấy nhé, còn bảo con giao tiền nữa chứ.”

“Ông Ba chỉ có một đứa cháu trai như vậy, bà ấy làm náo loạn khắp nơi chẳng phải cuối cùng rồi vẫn được cho tiền. Ngày trước mẹ chồng con cũng răn dạy không ít, cuối cùng số lần quá nhiều, bà ấy cũng không thèm để ý, chỉ cần tiền không quá nhiều thì bao nhiêu cũng cho.” Tư Mã Ngọc Như lộ ra dáng vẻ không biết phải làm thế nào.

Gương mặt Lục Lãnh Phong thoáng qua một chút cảm giác tội ác và thù hận: “Sau này không thể tiếp tục nuông chiều nó. Nếu nó phạm tội thì trực tiếp ném thẳng vào phòng suy ngẫm, nhốt một cái tám năm, mười năm, sau này đi ra tự nhiên sẽ thành thật.”

Hy Nguyệt cầm chén trà lên, nhấp một ngụm trà, không nói thêm gì nhưng trong lòng lại thêm một phần kiêng kỵ Tư Mã Ngọc Như.

Người của Lục Lãnh Phong đến Ma Cao, rất nhanh đã chuộc được người. Dù là thế giới đen hay trắng, không ai không cho cậu Lục mặt mũi. Cho vay nặng lãi chỉ lấy về tiền gốc, không dám đòi thêm lãi, cho cậu Lục mặt mũi cũng chính là mở đường cho chính mình.

Khi cậu công tử ăn chơi kia vừa xuống máy bay, lập tức bị ném thẳng vào phòng suy ngẫm, sợ tới mức gào khóc thảm thiết.

Nhưng một khi cánh cổng sắt lớn đã đóng lại, anh ta có khóc đến mấy cũng vô ích.

Mang thai được ba tháng, Lục Lãnh Phong đưa Hy Nguyệt đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, mọi thứ đều bình thường, bóng dáng con virus cũng dần biến mất.

Tên khốn kia tám phần đang dọa dẫm anh.

Dám có can đảm khiêu chiến với công tử đứng đầu Long Minh, cũng coi như là cực phẩm của thế gian này.

Hy Nguyệt vừa bước vào cửa đã bị Lục Lãnh Phong ôm lấy, cậu chủ ngày thường vốn lạnh lùng bỗng chốc biến thành kẻ yêu vợ đến điên cuồng.

Nằm bẹp trên ghế sô pha, trong lòng Hy Nguyệt ngập tràn hạnh phúc, cô càng ngày càng đắm chìm trong việc hưởng thụ sự cưng chiều của Lục Lãnh Phong.

“Bà xã, đừng nhúc nhích, để anh nghe một chút.” Anh đặt nhẹ đầu lên chiếc bụng vẫn còn phẳng lì của cô, cuối cùng các con yêu của anh cũng đã vượt qua giai đoạn ba tháng đầu nguy hiểm.

Hy Nguyệt nở nụ cười: “Bây giờ bọn chúng còn rất nhỏ, không nghe được gì đâu.”

“Em có biết cái gì gọi là thần giao cách cảm không?” Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong khẽ cong lên thành một nét cười quyến rũ, anh và những cục cưng của mình thật sự có thần giao cách cảm đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK