Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1873

“Nhưng mà chỉ có duy nhất một người là Ngọc Thanh mà thôi.”

Lục Vinh Hàn đã rõ ý tứ của cô, người như Tư Mã Ngọc Như mãi mãi cũng không có khả năng bước vào ngưỡng cửa nhà họ Lục.

“Bố nghe nói con đã sửa đổi gia quy, không cho phép con riêng bước vào nhà họ Lục.”

“Mặc dù có nói Ngọc Thanh là do mẹ nhỏ làm trái lệnh của ông nội, là đứa nhỏ sống ngày nào biết ngày ấy, nhưng nhìn chung vẫn được cô ta sinh ra lúc còn làm vợ bé của nhà họ Lục, cũng không tính là con riêng.” Hy Nguyệt nhún vai.

Cho dù lời nói của cô là thật hay giả thì cũng khiến cho Lục Vinh Hàn cảm thấy hết sức được an ủi.

“Hy Nguyệt, cám ơn con.”

Hy Nguyệt cười một tiếng: “Con cũng không phải chỉ dựa trên mặt mũi của bố mà nhìn đâu, con hoàn toàn là vì Ngọc Thanh. Thằng bé là một đứa bé ngoan, con hy vọng nó có thể luôn giữ được bản tính lương thiện thuần khiết của mình, không bị một ít người “vàng đỏ nhọ lòng son” đáng ghê tởm làm ô nhiễm.”

Từ ven hồ trở về, Lục Vinh Hàn đi tìm Tư Mã Ngọc Như, Tư Mã Ngọc Thanh đi theo bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa.

Lục Lãnh Phong ôm vai Hy Nguyệt:

“Em và ông già kia hàn huyên chuyện gì vậy?”

“Em nói cho bố biết về chuyện của Ngọc Thanh.” Cô điều chỉnh âm thanh chỉ trong phạm vi hai người. Cô vừa mở miệng đã lọt vào trong tai của anh.

Lục Lãnh Phong lấm tấm mồ hôi:

“Quả thật em đủ thẳng thắn đấy.”

“Vốn dĩ cũng không cần thiết phải che che giấu giấu để làm gì.” Cô vểnh môi: “Em còn nói với bố, hai chúng ta đã thương lượng qua, đồng ý để cho Ngọc Thanh tiến vào nhà họ Lục.”

Lục Lãnh Phong bị sặc “cốc” một cái gõ nhẹ vào trán của cô: “Em đã thương lượngvới anh khi nào vậy?”

“Chẳng lẽ anh lại không đồng ý à?” Cô hỏi ngược lại một câu.

Anh vuốt ve đầu tóc của cô: “Chẳng lẽ việc này hai chúng ta có thể làm chủ được hay sao?”

Cô le lưỡi: “Em biết còn cần phải có bà nội và mẹ đồng ý nữa chứ. Bây giờ Ngọc Thanh còn nhỏ, bố cũng sẽ không ngả bài nhanh chóng như vậy, nói hết chân tướng cho nó biết đâu. Trước cứ chờ thằng bé lớn thêm một chút rồi hẳn tiếp tục xử lý chuyện này, đến lúc đó từ từ thuyết phục bà nội và mẹ sau.”

“Em đó.” Anh lắc đầu thở dài, người phụ nữ ngốc ngếch này đúng là quá yếu lòng, quá lương thiện.

Ở đối diện bàn ăn, Tư Mã Ngọc Thanh đang ăn một con bào ngư, đặc biệt thỏa mãn: “Những thứ này ăn ngon thật, nếu như có thể thường xuyên tới đây chơi thì tốt rồi.”

“Yên tâm, lần sau chúng ta nghỉ phép đi ra sẽ còn gọi em qua.” Lục Sênh Hạ cười hì hì nói.

Ba cái bánh bao sữa nhỏ ngồi trên ghế dành cho trẻ em, ôm dung dịch sữa lỏng có mùi vị mà hút.

Sau khi uống xong, Hy Nguyệt đưa cho tụi nhỏ mỗi người một cây gậy mài răng, để cho tụi nhỏ mài răng.

Niên Niên rất nghe lời, hoàn toàn không có ầm ĩ đòi mẹ.

Hy Nguyệt đối với con nít quả thực có một loại lực liên kết trời sinh và lực thuần phục.

Mặc kệ là đứa trẻ nghịch ngợm như thế nào, vừa vào trong tay của cô sẽ lập tức biến trở thành bé ngoan hết cả thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK