Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh hiểu Hy Nguyệt, cô ấy sẽ không về lại bên anh, trừ khi Lục Lãnh Phong phản bội cô ấy, khiến cô ấy thất vọng.”

Hoa Phi nhún vai: “ Nếu đứa trẻ của Kiều An thật là của anh rể thì chị cùng anh ấy cũng không thể lâu dài được. Chị ấy không phải một người phụ nữ có thể chịu thiệt về bản thân. Nếu anh giấu giếm thì với anh hay chị ấy đều không công bằng.”

Tần Như Thông ngẩng đầu, nhìn tà dương dần tắt nơi chân trời, ánh mắt dần thâm trầm: “Nếu anh trở về là Thời Thạch thì Lục Lãnh Phong cũng không cho phép chị em cùng anh ở một chỗ như bây giờ.”

Hoa Phi nặng nề thở dài.

Cậu ta có thể hiểu điều này.

Không người đàn ông nào rộng lượng đến độ đồng ý để vợ mình thường xuyên qua lại với người yêu cũ, chưa kể người cũ này lại là người mà cô ấy yêu nhất.

Trong phòng ăn.

Hy Nguyệt làm xong thịt kho thơm mà Tần Như Thông thích ăn, còn có tôm tích rang muối.

Bà nội Thời cười tươi đến độ đôi mắt híp thành một sợi chỉ, càng nhìn Hy Nguyệt càng cảm thấy thích.

“Thạch nhà chúng ta thật có phúc, có thể lấy được một nàng dâu tốt như Hy Nguyệt đây.”

Trong lòng Tần Như Thông rối loạn không thôi.

Anh ta cũng rất mong những điều này đều là thật.

Chỉ cần Hy Nguyệt có thể lần nữa trở về bên cạnh anh ta, anh ta có thể trả bất cứ cái giá nào.

Hoa Phi ăn một ngụm thịt kho, vẻ mặt sung sướng: “Được ăn cơm cùng anh Thời Thạch thật tốt, cảm giác như hồi còn bé ấy.”

Hy Nguyệt nào biết cậu ta đang nói lời thật lòng, chỉ nghĩ cậu đang diễn trò nên cũng hùa theo: “Thích ăn cơm cùng anh rể như vậy thì ăn nhiều một chút.”

“Chị, hôm nay em vô cùng vui luôn, thất đó.” Hoa Phi gãi gãi đầu: “Khi còn bé, bố mẹ bận rộn thường phải tăng ca buổi tối, tan học chúng ta sẽ đến nhà anh Thời Thạch ở tạm. Em thích nhất là ăn cá sóc bà nội làm, vừa giòn vừa mềm.”

Bà nội Thời cười một tiếng: “Hóa ra là con thích ăn cá sóc à, vậy lần sau tới bà nội lại làm con ăn.”

“Vâng ạ.” Hoa Phi gật đầu một cái.

Tần Như Thông gắp một con tôm cho cậu ta: “Dù em thích ăn cá nhưng lại không biết lọc xương cá, lần nào cũng phải ngồi lấy tay lọc sạch xương rồi mới ăn.”

Hoa Phi làm mặt quỷ: “Thật ra tới giờ em cũng vậy thôi.”

Hai người bâng quơ vài câu khiến Hy Nguyệt chợt chấn động trong lòng.

Đây là chuyện chỉ Thời Thạch biết, sao Tần Như Thông lại biết?

Chẳng lẽ trong lúc kể chuyện vu vơ, Hoa Phi từng tự mình nói ra?

Hoa Phi cùng Tần Như Thông cũng không chú ý đến vẻ kỳ lạ của cô mà tiếp tục trò chuyện.

“Anh Thời Thạch, anh có nhớ không, chị từng rất thích một cái váy, trong lần vẽ tranh vô tình làm dơ nó, có giặt tẩy cỡ nào cũng không sạch được bèn khóc lóc một trận thảm thương. Anh lấy về giặt cũng không giặt sạch được, bèn lén lấy tiền tiêu vặt của mình mua một cái váy mới, lừa chị nói anh giặt sạch rồi. Lúc đó chị mừng rỡ không ngừng hỏi anh dùng gì mà giặt sạch vậy, khiến váy cũ nhìn y chang váy mới, chứ không hề nghi ngờ váy của mình vốn đã bị đổi.”

Tần Như Thông khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Hy Nguyệt tràn đầy vẻ cưng chiều: “Cô ấy khi nhỏ khá là ngốc, nhưng ngốc ngốc rất đáng yêu.”

Hy Nguyệt giật mình: “Hai người nói gì đó, váy mua mới là sao, không phải giặt sạch sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK