Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 413

Anh ta chậm rãi thong thả nói, nhưng lại khiến cho Hy Nguyệt bị sặc mãnh liệt.

Cô đã phát hiện ra, trong đầu Tần Nhân Thiên có rất nhiều lý thuyết kỳ quái, giống như lần trước anh ta nói rằng trí nhớ không chỉ được tồn tại trong não, mà mỗi tế bào và cơ quan của một người đều có trí nhớ. Trước giờ cô chưa từng nghe nói qua nữa đó.

Tần Nhân Thiên từng nói, anh ta thích những điều mới mẻ kích thích, đoán chừng nghiên cứu mấy thứ học thuyết kỳ quái này cũng là một trong những sở thích của anh ta.

“Nếu mà anh thật sự là Thời Thạch thì tốt rồi.” Cô cười buồn, cho dù nó chỉ là linh hồn thôi thì cũng không sao cả.

“Em cứ xem tôi như cậu ấy là được, tôi không ngại đâu.”

Trên mặt Tần Nhân Thiên mang theo nụ cười phong khinh vân đạm: “Tôi đã từng nghĩ rồi, sở dĩ tôi có trí nhớ của cậu ấy, cũng không phải vì tôi từng gặp em, mà là linh hồn thương thông. Ở một góc độ nào đó, tôi có thể được xem là cậu ta rồi.”

Trong ánh mắt anh ta có một tia ranh mãnh xẹt qua.

Cô vẫn còn rất xa cách với anh ta, nhưng vừa nói như thế, thì đã có thể kéo gần khoảng cách của bọn họ lại một cách nhanh chóng rồi.

Anh ta có một lợi thế, bởi vì anh ta có khuôn mặt giống với Thời Thạch, chỉ cần có thể lấy được trái tim của cô, tạm thời làm cậu ta cũng không có ảnh hưởng gì hết.

Hy Nguyệt hoàn toàn không hiểu mấy học thuyết kỳ lạ của anh ta, nhưng cô rất muốn tin nó là sự thật.

Nếu con người thực sự có linh hồn.

Nếu linh hồn của Thời Thạch thực sự có thể dung hợp với anh ta.

Vậy thì, anh ấy vẫn còn tồn tại, không có biến mất vô tung.

Trong lúc cô đang suy tư, Tần Nhân Thiên bước tới, kéo cô vào trong lòng một phen: “Hy Nguyệt, cậu ấy vẫn ở đây, cậu ấy không có rời bỏ em.”

Giọng nói của anh ta tràn đầy mê hoặc, suy nghĩ của cô bắt đầu ngẩn ngơ: “Thời Thạch, Thời Thạch.”

“Hy Nguyệt, là anh, anh về rồi.” Nhân cơ hội anh cúi đầu, hôn nhẹ lên bờ môi cô.

Anh hôn ôn nhu, cẩn thận như vậy, giống như trước đây Thời Thạch đã từng hôn cô.

Cô nhắm mắt lại và chìm vào sự dịu dàng của anh ta, cũng đắm chìm vào kí ức của chính mình.

Đột nhiên, một bóng đen hiện lên trong tâm trí cô, xuyên qua mọi sự tĩnh lặng, nhanh như chớp đã phá nát tất cả những mộng ảo.

Bóng đen kia không phải của Thời Thạch mà là Lục Lãnh Phong, lạnh như băng khiến cô không khỏi rùng mình, theo bản năng mà đẩy người đàn ông trước mặt ra.

“Tôi… tôi đi giặt quần áo cho anh.” Cô có chút hoảng hốt, có chút bối rối, hoang mang rối loạn chỉ muốn chạy trốn.

“Hy Nguyệt.”

Tần Nhân Thiên vươn tay nắm lấy tay cô: “Vậy thử qua lại với tôi đi, Thời Thạch thích em, tôi cũng thích em.”

Tim cô đập thình thịch, đầu óc rối bời, không nghĩ ra được gì, cũng không đáp lại anh ta: “Thủ tục ly hôn vẫn chưa hoàn thành, chờ đến khi hoàn toàn kết thúc tôi mới có thể nghĩ tới những chuyện khác.”

Nói xong, cô liền rút tay ra, chạy về phía nhà tắm.

Trên mặt Tần Nhân Thiên xuất hiện một nụ cười quyến rũ, anh ta có thể nghe ra, cô không từ chối mình, anh ta hẳn là vẫn còn hy vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK