Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1011

Ông ta không có đợi thêm nữa, vội vàng đi ra ngoài, máy bay đã sớm chuẩn bị xong, đang ở sân bay chờ ông ta.

Trong lòng ông ta vẫn còn có một chút hy vọng, con trai của ông ta ưu tú như vậy, kiên trì như vậy, dũng cảm như vậy, chắc chắn có thể còn sống.

Hy Nguyệt ngồi yên một hồi lâu, mới từ thư phòng đi ra ngoài.

Cô không dám đợi thêm nữa, sợ mình không cẩn thận liền để lộ tâm tư.

Cô thu dọn một chút đồ vật đơn giản, đi tới biệt thự quanh hồ của Lục Lãnh Phong.

Vừa vào cửa, cô liền ngồi bệt xuống dưới đất, gào khóc thật to.

“Nếu như có một ngày anh chết đi, em có phải ngay cả một giọt nước mắt cũng sẽ không chảy đúng không?”

“Anh đã suy nghĩ tới, anh nhất định phải chết trước em, bởi vì em chết rồi, anh cũng không có cách nào có thể sống một mình được, nhưng mà anh chết rồi, em vẫn sẽ sống rất vui vẻ. Hơn nữa anh biết em chỉ mong cho anh chết đi, anh chết em liền được tự do.”

“Em có thể cầu nguyện rằng, có lẽ anh sẽ gặp tai nạn trên đường bay, rồi sẽ không quay trở về nữa.”

Giọng nói của Lục Lãnh Phong không ngừng vọng về ở bên tai cô, khiến cho mỗi sợi dây thần kinh của cô cũng trở nên đau đớn kịch liệt.

Cô vẫn cho rằng là mình không quan tâm đến Lục Lãnh Phong, anh có ở đây hay không, có yêu hay không yêu, đều sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì đối với cô.

Giờ phút này, cô mới phát hiện ra rằng, cũng không phải là như vậy.

Lục Lãnh Phong sớm đã lặng lẽ tiến vào chiếm giữ lấy trái tim cô rồi, hợp làm một thể với linh hồn của cô.

Cô hận anh, oán anh, lòng tràn đầy mâu thuẫn, cũng là bởi vì quan tâm.

“Lục Lãnh Phong, em chẳng qua chỉ là nói lẫy mà thôi, nếu anh chết rồi, em sẽ không hề vui mừng, em cũng sẽ không cần tái giá gả cho người khác. Anh đã nói rằng, em sinh ra là người của anh, chết cũng là ma của anh. Cho nên, anh phải trở lại nhanh lên một chút, nhìn em, xuyên qua em…Em không cho phép anh chết, nếu anh chết rồi, em sẽ hận anh suốt cả cuộc đời này, chết rồi cũng sẽ không đi địa phủ tìm anh đâu…”

“Lục Lãnh Phong, con của chúng ta vẫn còn chưa có ra đời, anh không thể để cho bọn nhỏ sinh ra đã không thấy được bố của mình, không thể để cho em một mình nuôi bọn nhỏ lớn khôn được, em không có dũng cảm như vậy, cũng không có kiên cường như vậy…”

“Lục Lãnh Phong, chỉ cần anh trở về, em sẽ không chiến tranh lạnh với anh nữa. Chuyện của Thời Thạch, em…em cũng sẽ không so đo với anh nữa. Chỉ cần anh đi nhận sai với anh ta, em sẽ không nhắc tới nữa…”

Cô bụm mặt lại, khóc không ngừng, khóc không ngừng, nước mắt chảy xuống như nước lũ, làm sao cũng không thể ngừng lại được.

Cô thậm chí cảm giác được bản thân như sống không nổi nữa rồi, đến cả sức lực để thở cũng không có.

Cô thật hối hận, không nên cãi nhau với Lục Lãnh Phong, anh ấy không có kế hoạch đi tới nước An Kỳ, nhất định là cô tức giận nên mới ra nước ngoài.

Finn nói, cô là người duy nhất có thể ảnh hưởng đến ưu tư của anh ấy, anh ấy một khi tức giận sẽ tự ngược đãi mình, làm cho bản thân khắp người đều bị thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK