Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1196

“Cũng đúng, một khi nhắm mắt lại thì sẽ không thấy được ánh mặt trời của ngày mai, thật là đáng sợ. Nếu như đổi lại là em, em cũng không dám ngủ.” Cô nói, giống như nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt bỗng nhiên mở to: “Chẳng lẽ đêm qua anh ấy căn bản cũng không có ngủ?”

“Nhìn anh ta giống như không ngủ đủ giấc sao?” Lục Lãnh Phong nhướng mày.

Cô lắc đầu: “Không có quầng thâm mắt, không có ngáp, bộ dạng tràn đầy sức sống, không giống như bị thiếu ngủ.”

Lục Lãnh Phong khều khều chóp mũi trắng nõn của cô: “Được rồi, không cần cứ nghĩ đến những chuyện râu ria này, cho dù Tần Nhân Thiên thật sự có hai nhân cách thì em cũng không giúp được anh ấy.”

Ánh mắt của cô nhìn ở nơi xa xăm của biển khơi, Tần Nhân Thiên đang vui vẻ điều khiển chiếc ca nô xuyên qua làn sóng biển: “Em đã hỏi qua Nhã Phượng, cô ấy nói trị liệu bằng cách thôi miên có thể giúp những người có đa nhân cách.”

Lục Lãnh Phong yên lặng nhìn cô, ánh mắt hàm súc mà có ý vị sâu xa: “Em hy vọng nhân cách khác của anh ấy bị tiêu diệt sao?”

“Đương nhiên là không hy vọng.” Cô nói mà không cần nghĩ ngợi, không chút do dự. Người thật sự thân thiết với cô không phải là Tần Nhân Thiên hiện tại, mà là người cực giống Thời Thạch.

“Giả thiết anh ta thật sự có hai nhân cách, nhân cách kia không thể nghi ngờ là nhân cách phụ, rõ ràng là yếu hơn nhân cách chính. Nếu như trị liệu thì người bị khống chế hoặc biến mất chính là anh ấy.” Lục Lãnh Phong thông thả nói.

Sắc mặt của cô hơi tái nhợt: “Vậy thì không trị liệu, nhất định không được để anh ấy biến mất. Thật ra nếu hai tâm hồn có thể chung sống hòa hợp thì cũng khá tốt, giống như hai bào thai song sinh.”

Đôi mắt của Lục Lãnh Phong ảm đạm một chút, tóm lại trong lòng cô vẫn có Thời Thạch, cô là một người coi trọng tình cảm, hoàn toàn không thể quên đi Thời Thạch.

“Không muốn anh ấy biến mất thì nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để cho Tần Nhân Thiên biết được em đã biết bí mật của anh ta, nếu không thì chuyện gì anh ta cũng có thể làm được, bao gồm cả việc tiêu diệt nhân cách phụ của mình.”

“Em biết, em sẽ cẩn thận, đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta.” Cô làm một động tác khóa môi.

Hy Nguyệt dẫn Lâm Đại Dao đến chơi ở một vùng nước cạn, lúc trở về đã là giữa trưa.

Tần Nhân Thiên và bọn nhỏ cũng vừa mới trở về.

“Mẹ, đi ca nô thật là vui, quá tuyệt.” Tiểu Quân hồi hởi phấn khởi nói.

“Nếu lần sau có thể chơi cùng anh Tần thì thật tốt.” Tư Mã Ngọc Thanh vô cùng hưng phấn: “Anh Tần sẽ lại lái ca nô và lướt sóng, thật là lợi hại.”

“Anh Nhân Thiên biết rất nhiều, phải biết rằng anh ấy chính là một nhà thám hiểm.” Lục Sênh Hạ cười hì hì nói.

Tần Nhân Thiên xoa xoa đầu của ba đứa nhỏ: “Lần sau có thời gian thì sẽ dẫn các em đi chơi.”

Tư Mã Ngọc Thanh sờ sờ bụng, bên trong bắt đầu kêu thì thầm: “Chị gái xinh đẹp, em hơi đói bụng, khi nào thì chúng ta ăn trưa?”

“Đồ ham ăn, em là người đói nhanh nhất.” Lục Sênh Hạ cười chế nhạo.

Cậu quay đầu lè lưỡi: “Vốn dĩ đã đến giờ ăn trưa.”

Hy Nguyệt ôm vai cậu: “Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa trưa, chúng ta mau vào nhà ăn đi.”

Đi vào nhà ăn, Lâm Đại Dao thấy một mẩu tin tức, Mã Trúc Ngọc đã đánh nhau với em gái mình là Mã Ngọc Linh ở bãi đỗ xe.

Hai chị em đã hoàn toàn xé nát thể diện của nhau, trở mặt thành thù.

“Ngọc Thanh, chuyện mẹ và dì của cậu cãi nhau đều được đưa lên tin tức.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK