Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 554

Lục Lãnh Phong rất hài lòng với sự dịu dàng ngoan ngoãn của cô tối nay, anh đan hai bàn tay của mình vào rồi ôm đầu cô…

Vầng trăng lạnh lẽo đang chìm dần.

“Về sau muốn tôi đối xử tốt như vậy cô phải nghe lời, biết chưa?” Trong giọng nói của anh có một sự dịu dàng mà trước đây anh chưa từng có, truyền vào tai cô khiến cô có chút choáng váng.

Cô giống như là đi bộ trên sa mạc Sahara rất lâu, không uống một giọt nước nào, cả người gần như chết khát, bỗng nhiên được tắm mưa phùn lấy lại sức sống.

Cô luôn cho rằng mình không quan tâm tới thái độ của anh, suy nghĩ của anh, những thứ đó không quan trọng với cô.

Nhưng giờ phút này, cô nhận ra rằng mình thực sự quan tâm, từ nơi sâu thẳm trong trái tim, cô cũng khao khát sự dịu dàng của anh.

Cô đưa tay lên đặt vào bụng dưới, nếu đứa trẻ là của anh, cuộc sống sau này của cô có lẽ sẽ tốt rồi.

Nếu như không phải…

Cô Hyng mang dừng lại, cô không dám nghĩ tiếp nữa, cô thật sự không có dũng khí nghĩ tiếp.

Lạy Chúa, xin hãy thương xót lấy cô, đừng đùa giỡn và hành hạ cô.

Cô không có khả năng chịu đựng áp lực lớn như vậy.

Dù là thép thì nó cũng sẽ vỡ ra dưới sức ép khủng khiếp, chưa kể cô chỉ còn là xác bằng xương bằng thịt.

Sau khi cố nuốt nước miếng xuống, cô nhỏ giọng nói: “Chỉ cần chủ nhân hài lòng.”

Hai chữ “chủ nhân” có hàm ý như nịnh nọt.

Lục Lãnh Phong nghe rất êm tai, khóe miệng hơi hơi nhếch lên thành một vòng cung: “Từ nay về sau ta đều muốn được gọi là chủ nhân trong phòng này.”

“Tôi hiểu rồi, chủ nhân.” Cô ấy nói nhẹ nhàng, ngoan ngoãn như một con mèo.

Gọi vài lần sẽ thịt không ít, hơn nữa quan hệ của bọn họ vốn là con rối và chủ nhân.

Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng xoa đầu cô, rõ ràng là đang khen một con vật cưng ngoan ngoãn.

Cô nhắm mắt lại và mang theo dấu vết lo lắng vào trong giấc mơ của mình.

Sáng ngày thứ hai, cô bị đánh thức bởi âm thanh tin nhắn từ zalo.

Là tin nhắn từ Hứa Nhã Thanh: Quay về thành phố Long Minh rồi hả?

“Ừ.” Cô chỉ đáp lại một chữ.

“Tôi đã liên hệ với một bệnh viện để làm giám định ADN bí mật, đến lúc đó, tôi sẽ đưa cô đến đó.”

Ngón tay cô rung lên dữ dội, làm điện thoại rơi xuống mặt đất.

Cô đang định cúi người nhặt lên, một bàn tay to lớn đã nhặt lên trước che đi số điện thoại trên di động.

Người nào là kẻ gian nhất định sẽ chột dạ thôi.

Ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục Lãnh Phong, máu trên mặt cô giống như sắp hút hết, chỉ sợ rằng anh sẽ nhìn vào điện thoại di động, phát giác ra mình không biết đến bí mật nhỏ của cô.

Đáng tiếc là, cuối cùng thì cô vẫn bị chậm một nhịp, điện thoại di động đã bị Lục Lãnh Phong nhặt lên.

“Ngốc nghếch, cầm cái điện thoại di động thôi cũng để rơi.

Anh đùa giỡn ném điện thoại di động tới méo giường, không thèm nhìn qua, nhất định anh sẽ không đi rình mò riêng tư của người khác đâu.

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô có cảm giác mình vừa bước từ cõi chết trở về, vội vàng tắt màn hình điện thoại, cho cho anh đi rồi liền gỡ bỏ zalo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK