Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1126

Lục Lãnh Phong là người có “tiền án”, anh đã từng ghét cô, kỳ thị cô, bắt nạt cô, lại không thật lòng muốn cưới cô, không giống Hứa Nhã Thanh luôn đối xử ấm áp với cô, cho nên cô căn bản không dám suy đoán, cho dù anh vô cùng chiều cô, cô cũng chỉ thấy đang cố kéo quan hệ.

“Lục Lãnh Phong, anh căn bản cũng không quan tâm tôi, miễn cưỡng bên nhau cũng không có kết quả gì? Anh không thể bỏ qua cho tôi sao, để cho tôi sống ung dung một chút sao? Tôi muốn là người chồng yêu thương mình hết, không phải là người không để tôi trong tim, nhưng lại đặt người khác lên đầu.”

Lục Lãnh Phong run run, anh không nghĩ tới cô sẽ nghĩ như vậy ,xem ra biểu hiện của anh rất tệ mới khiến cô có cảm giác sai lệch như vậy.

“Ngày hôm qua là anh sai, anh rời đi không phải là bởi vì người kia quan trọng hơn em và con, em và con là quan trọng nhất, không ai có thể so sánh được, chẳng qua là…” Anh muốn nói điều gì, nhưng lại thôi: “Anh cho là mình có thể xử lý được, không nghĩ tới làm mọi thứ hỏng bét. Anh biết, anh khiến cho em thất vọng, anh không có cách nào đền bù, cũng không đáng giá được em tha thứ. Chẳng qua là nể mặt con, cho thêm anh một cơ hội, sau này dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không rời các người mà đi.”

Cô cắn môi dưới, thoáng qua một chút kiên quyết từ đáy mắt: “Anh cảm thấy người chết rồi còn có thể sống lại sao?”

Anh hơi ngẩn ra, nhìn cô không trả lời, không hiểu ý của cô.

Cô cười lạnh một tiếng: “Người chết rồi dĩ nhiên sẽ không sống lại, tim cũng giống vậy, tim tôi đã chết, bị anh bóp chết rồi, nó không thể nào sống lại. Thật xin lỗi, chờ đứa trẻ ra đời, chúng ta ly dị đi, khoảng thời gian này, chúng ta có thể thật suy nghĩ về quyền nuôi dưỡng.”

Mỗi một chữ của cô đều giống như một cây đinh đâm vào tim của anh, ở trong lồng ngực của anh đâm thành từng lỗ, máu ứa ra.

“Người chết rồi không thể sống lại, nhưng trái tim có thể, anh trả lại tim cho em.”

Cô nhìn thẳng anh, trong mắt không có ánh sáng, không có hy vọng, mà giống như bị lửa thiêu: “Trái tim của anh không phải của tôi, tôi không dám nhận.”

Anh đặt tay cô lên ngực: “Em muốn cũng được, không muốn cũng được, đều là của em. Anh nói với em, đợi đến khi hoa Kadupul nở, hãy dùng trái tim của em trả lại cho anh. Thật ra trái tim của anh sớm đã là của em, chỉ là trái tim của em chưa bao giờ thuộc về anh.”

Một chút mơ hồ ẩn sau ánh mắt của cô, khuôn mặt anh núp sau hàng nước mắt, cô không thấy rõ, chỉ có thể nhìn được một đôi mắt chớp sáng trong bóng đêm.

Cô không phân rõ anh nói thật hay giả, anh là một cao thủ nói dối, diễn xuất tuyệt đỉnh, cô có thể tin sao?

Không, cô không muốn là kẻ ngu!

“Lục Lãnh Phong, tôi biết, tôi rất ngốc, rất dễ dàng bị lừa gạt, nhưng bây giờ, tôi khác rồi, mỗi ngày đều nâng cao trí thông minh, lời của tôi nói, một chữ tôi cũng không tin.”

Đôi vai của anh lạnh lẽo, nỗi lạnh lẽo từ sâu thẳm tràm ra, khiến tứ chi ngũ tạng phát lạnh.

Cô đã đóng cửa trái tim rồi, ngoài cửa anh ở ngoài cửa, không mở cho anh nữa.

“Anh đã nói, em muốn đi, chỉ có một con đường, đó là bước qua xác anh, sẽ không còn cách khác nữa.”

Anh ngồi dậy, dọn đồ ra ngoài.

Anh như đưa đám, chán chường, phiền não và tuyệt vọng, không biết mình nên làm như thế nào mới có thể làm khiến cô hồi tâm chuyển ý.

Anh điên cuồng đến mơ hồ, buồn bực đấm từng đấm lên thân cây.

Cây cổ thụ đung đưa kịch liệt, lá rụng bay tán loạn, văng đầy đầu, vai anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK