Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1014

Lục Sênh Hạ sửng sốt, hai mắt trợn to hơn cả chuông đồng: “Chuyện này là không thể, anh cả không phải người như vậy!”

Hy Nguyệt ôm trán: “Nếu không phải người phụ nữ kia gửi ảnh đến khiêu khích, chị cũng sẽ không biết.”

Cô không muốn làm tổn hại danh dự của Lục Lãnh Phong, nhưng nếu không nói như vậy, Lục Sênh Hạ sẽ không từ bỏ, và sẽ tiếp tục gọi điện thoại đến di động của Lục Lãnh Phong không ngừng.

Lục Sênh Hạ tức giận, hai tay chống nạnh, giậm chân nói: “Quá đáng, sao anh cả có thể làm ra những chuyện như vậy?”

“Không phải em đã nói rồi sao? Lúc phụ nữ mang thai là thời điểm người đàn ông dễ mắc sai lầm nhất. Nếu nhận điện thoại của em, chẳng phải sẽ bại lộ tất cả mọi chuyện? Chị cũng không thể gọi cho anh ấy, ngày thường đều là anh ấy dùng cuộc gọi qua Internet liên lạc với chị.” Hy Nguyệt thở dài một hơi, âm cuối kéo dài hơn cả đuôi của sao chổi Halley.

Lục Sênh Hạ giận điên cả người, ngay cả sợi tóc trên đỉnh đầu cũng bốc khói: “Chờ anh ấy trở về, em nhất định sẽ giúp chị dạy cho anh ấy một bài học.”

Nói rồi cô bé tức giận bỏ đi.

Ngón tay đang cầm cốc của Hy Nguyệt siết chặt, những lời Lục Lãnh Phong để lại trước khi xảy ra tai nạn cứ văng vẳng bên tai.

“Cô nàng ngốc, nếu anh không thể quay về, tất cả mọi chuyện giữa chúng ta, em cứ coi như một trang sách đã bị lật bỏ nhé… Sống thật tốt với Hứa Nhã Thanh… Anh mong em sẽ sinh con thật bình an, nhưng… em cũng có thể tự mình lựa chọn…”

Anh để cô lựa chọn, chẳng lẽ anh nghĩ nếu anh không còn nữa thì cô sẽ bỏ con?

Nhất định cô đã khiến anh tổn thương rất nhiều, nên anh mới có thể nói những lời như vậy.

Lục Lãnh Phong, em sẽ sinh con ra.

Em cũng sẽ luôn luôn bảo vệ anh, giống như trước kia anh đã bảo vệ em.

Nếu như anh còn sống, nhất định phải kiên trì.

Em và con cùng đợi anh trở về.

Thời gian dài đằng đẵng trôi qua, mới hai tuần thôi mà đã giống như một thế kỷ.

Mỗi ngày Hy Nguyệt đều ngơ ngơ ngác ngác, giống như một cái xác không hồn.

Vào mỗi buổi tối, cô đều sẽ mơ thấy ác mộng, mơ thấy Lục Lãnh Phong trở về, nhưng cô tỉnh dậy thì lại chỉ thấy bên gối trống rỗng, cả căn phòng chỉ có mình cô.

Cô không muốn khóc, không muốn kinh động đến đứa bé trong bụng, thế nhưng nước mắt lại luôn luôn không khống chế được mà trào ra ngoài, gần như đã cạn kiệt.

Trợ lý của Lục Vinh Hà tới: “Cô chủ, ông Lục bảo tôi đến đón cô.”

“Có phải có tin tức rồi không?” Tim của Hy Nguyệt nhảy đến cổ họng, gần như muốn nhảy ra ngoài.

“Cô đi theo tôi sẽ biết.” Người trợ lý đưa cô lên xe, một đường đi thẳng đến bệnh viện dưới trướng tập đoàn Lục thị.

Hy Nguyệt vẫn luôn ôm lấy cánh tay của mình, không để cho cơ thể của mình quá run rẩy.

Cô rất sợ hãi, sợ đến chết, cô sợ cô sẽ phải nhìn thấy thi thể của Lục Lãnh Phong!

Trong phòng bệnh VIP ở tầng sáu.

Đẩy cửa ra, cô lập tức thấy người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.

Khuôn mặt của anh trắng bệch như tờ giấy, nhìn thật yếu ớt, nhưng anh vẫn đang hô hấp, anh còn sống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK