Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1145

Hy Nguyệt có thể thấy được anh còn căng thẳng hơn nhiều so với chính cô, ngay cả bàn tay đang đỡ người cô cũng đang run rẩy.

“Ma Vương Tu La, anh có thể chờ ở bên ngoài, không cần vào đây đâu.”

“Cô gái ngốc, anh không muốn rời xa em dù chỉ một giây đồng hồ, anh muốn nhìn em an toàn sinh ra đứa bé.” Lục Lãnh Phong cầm tay của cô.

Mọi người đều nói cái thai thứ nhất sinh chậm, cái thai thứ hai sinh nhanh.

Hy Nguyệt phát hiện lần sinh thứ hai của cô vẫn chậm như cũ, đau đến mức ngay cả sức lực để gồng cũng sắp không còn nữa rồi.

Lục Lãnh Phong đau lòng muốn chết, anh cảm thấy bản thân sắp bước đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, phần áo sau lưng đã ướt đẫm bởi mồ hôi.

Hai nhóc con này bắt nạt mẹ chúng nó ghê quá, lâu như vậy rồi mà vẫn không chịu chui ra ngoài. Chúng muốn khiến anh phải lo lắng đến lúc nào nữa?

Anh bỗng dưng cảm thấy có chút hối hận vì đã để cô mang thai!

“Lục Lãnh Phong, đau quá, em sắp chết vì đau mất thôi.” Hy Nguyệt vô cùng nghi ngờ rằng cảm giác đau đớn của cô đã tăng lên, lần này hình như còn đau hơn lúc sinh ra Tiểu Quân.

Vốn dĩ Lục Lãnh Phong muốn lựa chọn để Hy Nguyệt đẻ mổ. Thế nhưng nghĩ đến việc trong bụng mình là cái thai thứ hai, lại lo lắng thuốc gây mê sẽ ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ, cho nên cô không đồng ý.

“Cô gái, cô cố gắng nhẫn nại thêm một chút, đã thấy đầu của đứa bé rồi.” Bà đỡ an ủi nói.

Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng xoa đầu cô, mặc dù trong lòng anh đang bối rối hơn cô nhưng anh vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, hiện tại thứ cần cô nhất là lời an ủi cùng cổ vũ của anh: “Bà xã, ngoan, chúng ta kiên trì thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi.”

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng đứa con gái của bọn họ cũng chào đời.

Thế nhưng Hy Nguyệt vẫn không thể thả lỏng, cô đang chìm trong cơn đau đớn kéo dài không dứt. Lại trôi qua hai tiếng đồng hồ nữa, lúc này đứa con trai mới chậm chạp lộ mặt.

Hy Nguyệt đã kiệt sức, đang nằm thở hổn hển trên giường, chưa kịp nhìn hai đứa bé đã hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi cô tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Lục Lãnh Phong canh giữ ở bên cạnh cô, suốt một đêm chưa hề nhắm mắt.

Trong phòng bệnh rất náo nhiệt. Bà cụ Lục, Lục Vinh Hàn, bố Hy, Hoa Phi, Lục Sênh Hạ và Túi Sữa Nhỏ đều ở chỗ này.

“Con đoán chắc chắn sau khi lớn lên, em gái nhỏ sẽ giống mẹ, em trai nhỏ sẽ giống bố Ma Vương.” Túi Sữa Nhỏ nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn em trai và em gái đang nằm trong nôi của mình.

“Đáng yêu quá đi mất, muốn hôn ghê. Nhưng mà bà nội nói không thể hôn em bé, bởi vì sẽ truyền nhiễm vi khuẩn.” Lục Sênh Hạ cười hì hì, nói.

Nhìn thấy Hy Nguyệt đã tỉnh, bà cụ Lục bước tới gần giường bệnh, bắt mạch cho cô: “Hy Nguyệt không có vấn đề gì, chỉ là thân thể hơi yếu. Trong khoảng thời gian ở cữ này nhất định phải bồi bổ.”

“Mẹ cháu đang ở nhà nấu súp chim bồ câu ra ràng cho chị ấy rồi ạ, tầm lát nữa sẽ đưa tới đây.” Hoa Phi cười nói.

Hy Nguyệt vẫn chưa được nhìn thấy hai đứa con của mình, chống cơ thể muốn ngồi dậy, Lục Lãnh Phong vội vàng đỡ cô: “Đừng nhúc nhích, anh chỉnh giường cho em.”

Bố Hy đẩy hai đứa bé đến gần giường để cô xem rõ hơn. Bọn nhỏ có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, trắng trẻo, mềm mại, vô cùng thanh tú, tựa như hai thiên thần nhỏ.

Bà cụ Lục khẽ cười, nói: “Ông nội đã nghĩ kỹ và chọn ra tên cho hai chị em rồi, chị gái tên là Lục Kiến Dao, em trai tên là Lục Kiến Diệp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK