Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 959

Tư Mã Ngọc Thanh ở phía sau lè lưỡi với cô bé: “Lục Tôm Thối, em cũng không thèm chơi với chị.”

“Ngọc Thanh, không thể nói như vậy với chị.” Tư Mã Ngọc Như xoa khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của thằng bé, trong ánh mắt tràn ngập cưng chiều, cũng không có ý trách móc.

Hy Nguyệt ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, để cho Khải Liên và bảo mẫu đưa bọn nhỏ đi chơi, cô cũng không để tranh chấp nhỏ vừa mới rồi giữa bọn nhỏ ở trong lòng.

Nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như thì cô lập tức đi tới: “Mẹ nhỏ, thật là trùng hợp, mẹ cũng ở chỗ này, mẹ có nhìn thấy Sênh Hạ hay không, con bé và Tiểu Quân vừa rồi còn chơi ở chỗ này.”

Cô giả vờ không có thấy cảnh tượng vừa nãy.

Tư Mã Ngọc Như hơi mỉm cười: “Thấy, bọn nó lên lầu hai chơi rồi.”

Hy Nguyệt liếc nhìn Tư Mã Ngọc Thanh một cái: “Đứa nhỏ này là…”

“Là cháu trai mẹ, con trai của em trai mẹ.” Tư Mã Ngọc Như nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Hy Nguyệt cười dịu dàng với Tư Mã Ngọc Thanh: “Qua kia tìm chị họ cháu rồi cùng nhau chơi đi, đợi lát nữa giữa trưa thuận đường thì cùng đi ăn cơm.”

Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi: “Cháu mới không cần chơi cùng với bọn họ đâu, có lẽ là cô đã bao tất cả nơi này rồi, như vậy thì sẽ không có mấy đứa nhóc đáng ghét tranh giành với cháu.”

Tư Mã Ngọc Như ôm vai thằng bé: “Ngọc Thanh, cháu phải học được việc chơi cùng với các bạn nhỏ khác.”

Tư Mã Ngọc Thanh chu miệng lên: “Cháu mới không cần chơi với mấy đứa nhóc thúi đó, cháu lớn lên sẽ phải kế thừa đại gia tộc, làm cậu ấm đệ nhất thành phố Long Minh, những đứa nhóc thối đó…”

Lời của thằng bé còn chưa nói xong đã bị Tư Mã Ngọc Như quát chói tai một tiếng, ngắt lời: “Cháu đang nói bậy bạ gì đó?”

“Cháu không nói bậy, là cháu nghe lén được lúc bố với mẹ nói chuyện…” Tư Mã Ngọc Thanh lầu bầu suy nghĩ muốn giải thích thì bị Tư Mã Ngọc Như kéo đi ra ngoài, giao cho trợ lý đứng ở cửa: “Dẫn nó lên xe.”

“Cháu vừa mới bắt đầu chơi mà.” Tư Mã Ngọc Thanh vặn vẹo cả người, lại dậm chân một cái, hiển nhiên là không muốn đi.

Tư Mã Ngọc Như không để ý tới, cùng trợ lý kéo thằng bé đi ra ngoài.

Hy Nguyệt vẫn luôn nhìn bọn họ.

Tuy đứa nhỏ không ngoan, nhưng thẳng thắn, không có tâm kế, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó.

Lời nói mới rồi của thằng bé, có lẽ là nguyện vọng của vợ chồng Tư Mã đúng không?

Tư Mã Ngọc Như đã nhanh chóng trở về đến nơi, sắc mặt trông có hơi trắng.

“Nhà chúng tôi chỉ có thằng em trai là con độc đinh. Em trai tôi lại sinh ba đứa con gái rồi, nên bây giờ cũng chỉ có mỗi thằng con trai này. Tất cả già trẻ trong nhà đều nuông chiều nó quá sinh hư, không biết lớn nhỏ, cả ngày cứ suy nghĩ đâu đâu ấy. Những lời nó nói, cô đừng để trong lòng làm gì.”

Hy Nguyệt cười khoát tay: “Lời trẻ con, không nên trách móc. Thực ra trẻ con có chút chí hướng cũng tốt, khi còn bé tôi cũng phải làm đại sứ Liên hợp quốc đấy.”

Tư Mã Ngọc Như cũng cười cười: “Trước mắt tôi đưa Ngọc Thanh về đã, cô giúp thôi chăm sóc Sênh Hạ nhé.”

Hy Nguyệt gật đầu: “Được, cô yên tâm đi.”

Tư Mã Ngọc Như lời đi, nhìn theo bóng dáng cô, con ngươi của Hy Nguyệt dần dần tối đen lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK