Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1204

Cô nhớ rõ anh từng nói, anh chưa từng có chút hối hận vì đưa ra quyết định như thế, anh tuyệt đối không thể để cô sinh ra một “nghiệt chủng” như thế.

Tại sao bây giờ anh lại thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ như thế?

Ma vương Tu La, chuyện này sẽ sớm qua đi, chúng ta không cần nhắc lại thêm nữa.

Cho dù làm thêm một lần giám định, kết quả vẫn sẽ như thế thôi.

Đứa bé đó không phải của bọn họ, mà là của cô và Hứa Nhã Thanh.

Lục Lãnh Phong vùi đầu trên chiếc bụng nhỏ của cô, anh không dám nói cho cô chân tướng thật sự, không dám nói cho cô đứa bé thật ra chính là cốt nhục của anh.

Cô nhất định sẽ không tha thứ cho anh.

Tất cả những cố gắng của anh trong phút chốc sẽ hóa thành bọt nước.

Quan hệ thân mật hiện tại của bọn họ sẽ lại một lần nữa lạnh nhạt.

Vết thương này không có cách nào có thể chữa lành, sẽ vĩnh viễn ở giữa mối quan hệ của hai người.

“Xin lỗi…” Thanh âm của anh trầm thấp như nỉ non, đem tất cả sự áy náy, hối hận, đau đớn … Tất cả tình cảm đều nghẹn ngào trong cổ họng. Lời này không chỉ là nói với cô, mà còn là nói với đứa bé đã mất.

Hy Nguyệt nghi hoặc mà kinh ngạc, không hiểu tại sao anh lại đột ngột đề cập đến chuyện này, vì sao đột nhiên trở nên ảm đạm bi thương như thế.

Đứa bé kia đem đến cho anh chỉ có sự sỉ nhục, anh không thể nào cảm thấy áy náy?

“Lục Lãnh Phong, anh làm sao vậy?”

Anh hít sâu một hơi, vừa ngẩng đầu lên, thần sắc đã khôi phục lại bình thường.

“Không có gì, chỉ là nhìn thấy Kiến Diệp và Kiến Dao liền cảm thấy mỗi đứa trẻ đều là thiên sứ.”

Anh đứng lên, ngồi trở lại trên ghế sô pha, cầm ly cà phê lên chậm rãi thưởng thức.

Cô mỉm cười, núi băng không biết đến khói lửa nhân gian, lãnh khốc vô tình ngàn năm, càng ngày càng tan chảy đi rồi.

“Nếu anh thích trẻ con như thế, vậy thì qua vài năm nữa em sinh thêm cho anh một đứa?”

“Không sinh nữa, có mấy đứa nhỏ thôi đủ rồi.” Anh thâm tình hôn lên trán cô, nói rất dứt khoác kiên quyết không chút do dự, tuyệt đối không thể để cho cô phải chịu nỗi đau đớn và nguy hiểm một lần nữa.

Hiện tại, mỗi một lần anh đều rất cẩn thận, làm tốt biện pháp phòng bị, ngăn chặn tất cả tai họa ngầm.

Hy Nguyệt dựa đầu vào trong ngực anh, hiện tại cô đang cảm thấy rất hạnh phúc, cuối cùng có thể sống cuộc sống bình yên mà cô mong muốn rồi.

“Ma vương Tu La, kỳ thật em phải cảm ơn anh, có thể đối với Tiểu Quân tốt như vậy.”

Môi anh vẽ ra ý cười: “Anh và thằng nhóc kia hợp ý, nếu không phải hắn, anh cũng không thể nào giành lại em nhanh như thế.”

Hy Nguyệt phì cười một tiếng: “Một tên như núi băng bắc cực ngàn năm không tan chảy như anh, thằng nhóc kia còn trốn không kịp, đó là “nghé con không sợ hổ”, cần gì phải dây vào.”

“Hổ “mẫu” sinh hổ tử”. Lục Lãnh Phong hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, mang theo vài phần trêu chọc nói.

Lúc này, túi sữa nhỏ từ bên ngoài chạy vào: Bố ma vương, chúng ta cùng nhau ra ngoài sân đánh bóng chày đi.”

“Được thôi.” Lục Lãnh Phong bế đứa bé lên, hôn lên khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn kia rồi đi ra ngoài.

Ngày thứ sáu, Tần Nhân Thiên gọi điện thoại đến, anh ta đón bà nội từ thành phố Long Minh đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK