Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1006

Hy Nguyệt cúi mặt xuống. Cô dùng đôi lông mi dài rậm rạp che khuất đôi mắt đầy tâm sự và vẻ đau buồn của mình.

Cô đã không biết làm thế nào để ở chung với Lục Lãnh Phong.

Cô không thể quên được Thời Thạch. Hơn nữa, cô cũng không thể quên được cái chết thảm thương của anh ta. Như vậy thì sao cô có thể dành cả cuộc đời của mình để sống với kẻ đã giết anh ta được chứ?

“Mẹ ơi, hôm nay mẹ làm món vịt này đúng là vừa thơm lại vừa ngon miệng. Lâu rồi, con không có được ăn một miếng vịt giòn như vậy.” Cô khéo léo thay đổi chủ đề.

Mẹ Hy thay vậy thì gắp cho cô một cái chân vịt: “Bây giờ con đang ăn ba người, cho nên con cần phải ăn nhiều một chút.”

Sau đó, Tần Nhân Thiên cùng bố Hy uống rượu. Mọi người thì cùng nhau nói chuyện phiếm.

Sau khi ăn xong, Hy Nguyệt và mẹ đi dạo trong khu vườn trên tầng thượng.

Lục Lãnh Phong và Tần Nhân Thiên cũng đi lên và đứng ở một góc trong sân thượng.

“Rốt cuộc vì sao anh lại đến Giang Thành?”

Lục Lãnh Phong dùng giọng điệu chất vấn để hỏi. Dù sao anh cũng không muốn đôi co cùng anh ta.

Nhưng anh ta lại chỉ nhún vai và nói với giọng điệu bất cẩn: “Không phải tôi đã nói là tôi đến chơi hay sao?”

Đôi mắt đen nhánh của Lục Lãnh Phong lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trong bóng đêm: “Tần Nhân Thiên, tôi mặc kệ anh đang có ý đồ gì. Nhưng anh đừng có nghĩ đến việc cướp mất vợ của tôi. Tôi sẽ luôn theo sát mọi hành động của anh.”

Tần Nhân Thiên dùng sắc mặt u ám nhìn anh mà khóe miệng nở một nụ cười lạnh co mang theo sự khiêu khích: “Em rể à, sao nhìn anh lại có vẻ không tự tin nhơ vật chứ?

Dù sao, anh cũng đường đường là cậu chủ bậc nhất của Thành phố Long Minh này mà cũng có lúc sợ bản thân mình sẽ thất bại sao?

Thực ra, tôi cảm thấy vị trí của anh trong lòng em gái tôi cũng rất cao, chỉ là Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh xếp trên anh một chút thôi. Mà cũng đúng thôi, dù sao cô ấy và Thời Thạch cũng Hứa Nhã Thanh cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm mười năm năm làm sao anh có thể so sánh được chứ.

Hơn nữa, trên thực tế, Hứa Thanh Nhã và Hy Nguyệt còn có đoạn tình cảm bốn năm, mà giữ hai người bọn họ còn có một đứa con.

Nhưng thời gian anh và cô ấy ở bên cạnh nhau cũng chỉ có nửa năm, mà trong nửa năm này, hai người đều sống với nhau trong sự khó chịu. Vì vậy, tôi thấy, anh muốn vượt qua bọn họ cũng là chuyện khá khó khăn đấy.”

Lời này đá đánh trúng vào điểm chết của Lục Lãnh Phong.

Khuôn mặt của anh lập tức có chút trắng bệch, nhanh anh vẫn cố gắng để giữ được sự bình tĩnh.

“Tôi cũng không có giời gian để ở đây mà đôi co với anh. Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, một người ngoài cuộc như anh làm sao có thể hiểu được chứ?”

“Không phải người xưa vẫn thường có câu nói người trong cuộc thì mê muội, người ngoài cuộc lại sáng suốt hay sao?” Tần Nhân Thiên nói lại một câu.

“Tôi cũng không cần phải tranh cãi chuyện này với anh, anh chỉ cần nhớ một sự thật chính cô ấy sẽ luôn luôn là vợ tôi.” Lục Lãnh Phong lạnh lùng nói, sau đó anh lập tức quay lại và rời đi.

Nhìn bóng lưng anh, khóe miệng của Tần Nhân Thiên chợt nhếch lên một nụ cười lạnh có vẻ quỷ dị.

Sau khi anh ta rời đi, Hy Nguyệt liền trở về phòng.

Lục Lãnh Phong đứng ở phía trước cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn chăm chú màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ.

Ánh trăng chiếu xuống trên người anh, anh cứ thế đứng bất động, tựa như một cái bóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK