Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 870

“Anh là anh trai của em, quan tâm em là chuyện đương nhiên.” Tần Nhân Thiên miễn cưỡng nở một nụ cười.

Từ trong lời nói thì Hy Nguyệt có thể đoán được quan hệ của cô và Tần Nhân Thiên cũng không tệ lắm, đồng thời còn có thể chứng minh một điều rằng anh ta không phải là Thời Thạch. Nếu như anh ta là Thời Thạch thì chắc chắn cô sẽ biết được.

Đúng lúc này, Hứa Nhã Phượng đi tới: “Hy Nguyệt, dạo này sao rồi?”

Trong đôi mắt của Hy Nguyệt hiện lên một chút mờ mịt, ánh mắt cô nhìn Hứa Nhã Phượng vô cùng xa lạ.

Cô không nhận ra người trước mặt.

Hứa Nhã Phượng là bác sĩ tâm lý, liếc mắt là nhận ra ngay: “Hy Nguyệt, cậu sao thế?”

“Cô yên tâm, cô ấy rất tốt.” Lục Lãnh Phong ngắt lời, không cho tiếp tục chủ đề.

“Chúng tôi đi trước.” Hy Nguyệt mỉm cười rồi kéo tay Lục Lãnh Phong rời khỏi đây.

Nhưng Hứa Nhã Phượng là một người nhạy cảm, cho dù bây giờ biểu hiện của Hy Nguyệt có bình thường bình tĩnh đến đâu thì cô ấy cũng có thể phát hiện ra được.

Dù gì thì Hứa Nhã Phượng và Hy Nguyệt đã làm chị dâu em chồng bốn năm trời, quan hệ rất thân thiết. Cho dù Hy Nguyệt quay về bên cạnh Lục Lãnh Phong cũng không thể nào xa lạ với cô ấy như thế được, ánh mắt Hy Nguyệt nhìn cô ấy như nhìn người xa lạ vậy.

Chắc chắn là cô đã xảy ra chuyện gì rồi.

Hy Nguyệt biến mất ròng rã hai tháng trời, bên ngoài nhao nhao phỏng đoán nguyên nhân, chắc chắn chuyện này có liên quan tới việc cô biến mất.

Hứa Nhã Phượng nhìn thấy Hy Nguyệt đi vệ sinh thì đi theo sau.

“Chị dâu, sao hôm nay cậu vừa nhìn thấy tớ là đã đi rồi? Cho dù cậu và anh tớ chia tay thì tớ vẫn là cô ruột của Tiểu Quân, sao cậu có thể không để ý tới tới chứ?”

Hy Nguyệt vô cùng rung động, vốn cô còn muốn giả bộ tiếp, nhưng nghe tới đây thì không thể nào bình tĩnh được nữa.

“Cô có ý gì? Sao cô lại là cô ruột của Tiểu Quân được chứ?”

Rõ ràng là Tiểu Quân là con trai của mình và Thời Thạch mà? Cô này ở đâu ra chứ?

Hứa Nhã Phượng nghe thấy thế thì giật mình: “Cậu mất trí nhớ à?”

Hy Nguyệt nuốt nước miếng rồi nói: “Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh rồi nói kỹ một chút.”

Hứa Nhã Phượng gật đầu rồi đi theo Hy Nguyệt ra khỏi đây bằng cửa hông, hai người đi lên sân thượng.

Ở đây không có người ngoài, là chỗ nói chuyện tốt nhất.

“Vì sao cô lại là cô của Tiểu Quân chứ?” Hy Nguyệt vội vàng hỏi.

Mặc dù Hứa Nhã Phượng còn chưa trả lời nhưng nghe tới đây thì cô ấy có thể xác định rằng Hy Nguyệt bị mất trí nhớ.

“Tiểu Quân là con trai của anh trai tớ và cậu, đương nhiên tớ là cô của thằng bé rồi.”

Hy Nguyệt nghe vậy thì run cả người.

Chẳng lẽ Tiểu Quân không phải là con của mình và Thời Thạch ư, cũng không phải là con của mình và Lục Lãnh Phong, mà là một người đàn ông khác?

“Anh của cô là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK