Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1118

Vào phòng siêu âm, thấy đứa trẻ khỏe mạnh hoạt bát, tâm trạng Hy Nguyệt khá hơn nhiều.

Về đến nhà, túi sữa nhỏ chạy đấy, cậu bé đã rất mong thấy em trai em gái.

Hoa Phi bỏ CD vào trong máy vi tính.

Cậu bé nằm ở trên bàn, giương mắt to, tò mò nhìn chằm chằm màn hình: “Em trai em gái xinh quá, đẹp y như con vậy. Khi con chưa ra đời cũng như vậy sao?”

“Đúng nha, mẹ cũng có CD của con, nhưng để ở nhà bên An Kỳ rồi, không mang về.” Hy Nguyệt mỉm cười nói.

Hoa Phi để ý đến Lục Lãnh Phong chưa có trở về, liền hỏi một câu: “Anh Lãnh Phong đâu, mọi người không cùng về sao?”

Mẹ Hy Nguyệt phẩy tay: “Đừng nói nữa, cũng không biết nó gấp gì, nhận một cú điện thoại liền chạy, vốn dĩ không cùng Hy Nguyệt đi siêu âm.”

Hoa Phi kích động: “Không phải đâu, anh rể không giống như là hạng người như vậy?”

“Có thể thật có chuyện gì gấp chứ?” Hy Nguyệt nhún vai một cái, mất mác cũng mất mác, nhưng không để trong lòng, cô không phải người tính toán chi li.

Ăn cơm trưa xong sau, cô đi lên lầu ngủ trưa.

Ngay khi cô sắp ngủ, điện thoại di động reo.

Là mộtsố điện thoại cá nhân lạ hoắc.

Vốn cho là là quảng cáo rao hàng, không nghĩ tới là giọng một người phụ nữ: “Cô Lục, nghe nói buổi sáng, chồng cô mặc kệ cô đang kiểm tra thai nhi bỏ đi trước.”

Cô hơi ngẩn ra: “Cô là ai?”

Người đó không trả lời, tự mình nói: “Cô không muốn biết anh ta đi đâu sao?”

Ánh mắt sắc bén của Hy Nguyệt lướt qua: “Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Kiều An hôm nay có chút không khoẻ, không biết là bị cảm, hay là ăn gì bị đau bụng, cho nên chồng cô bỏ cô lại, đi đến chỗ cô ta. Có lẽ bây giờ vẫn đang ở đó?”

Hy Nguyệt thu chặt ngón tay, cả người như co rút lại, sắc mặt như sấm đánh ngang tai.

Đúng vậy, tại sao cô không có nghĩ tới chứ, có thể có chuyện lớn gì khiến anh ta không nhịn được mà rời đi?

Chỉ có đàn bà, anh ta quan tâm ả đàn bà đó!

Đây không phải lần đầu tiên.

Lúc Lục Lãnh Phong trở lại, đã là buổi tối.

Đẩy cửa ra, phòng không có đèn, đen thùi lùi.

Anh vốn cho là Hy Nguyệt không có ở đây, chuẩn bị đi ra ngoài tìm cô, khi xoay người, thấy được bóng đen ở cửa sổ, quay người lại, mở đèn.

Hy Nguyệt ngồi ở trước cửa sổ, nhìn bên ngoài bóng đêm đen thùi, không hề động đậy.

Cô cũng không biết, mình ngồi ở nơi này bao lâu rồi.

Nhìn mặt trời từ từ từ xuống núi, khuất vào đường chân trời, nhìn bóng đêm từ từ chìm dần giống như mực vậy.

Lục Lãnh Phong biết cô sẽ tức giận, thật ra giây phút ra khỏi bệnh viện, anh đã hối hận.

“Xin lỗi, xảy ra chút chuyện cho nên…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK