Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1190

Nếu như không phải là anh ta bị linh hồn chiếm lấy cơ thể, vậy thì rất có thể là bị chứng đa nhân cách thật rồi.

Trước đó anh ta gặp Thời Thạch ở Giang Thành, sau khi bị thương, bèn biến ra một nhân cách giống với Thời Thạch.

“Anh, anh có thể giao tiếp với Thời Thạch không?”

Tần Nhân Thiên hơi híp mắt, ánh mắt càng sâu hơn: “Bọn anh đa phần sẽ thông qua Zalo để lưu lại lời nói.”

Hy Nguyệt âm thầm hít vào một hơi, trong phim cũng diễn như vậy, giữa các nhân cách khác nhau không thể giao tiếp, một nhân cách thức tỉnh, một nhân cách sẽ chìm vào giấc ngủ, bọn họ thông thường đều thông qua phương thức để lại lời nhắn cho đối phương để giao tiếp, như vậy sẽ không bị người ngoài phát hiện ra.

Người đào được hổ phách lúc ở biển Apollo nhất định là nhân cách chính, cho nên những nhân cách còn lại khi truyền đạt lại mới xảy ra nhầm lẫn.

“Anh, trong cơ thể anh còn có một linh hồn khác, anh không thấy sợ sao?”

“Có gì phải sợ, anh ta chính là anh, anh chính là anh ta.” Tần Nhân Thiên mỉm cười, vân đạm phong khinh: “Em sợ sao?”

Cô cười nhạt: “Em đã không phải nữ sinh trung học ngây thơ lãng mạn của trước đây rồi, em có chồng có gia đình có con, sẽ chỉ làm bạn tốt nhất với anh ấy, giống như là với Hứa Nhã Thanh vậy.”

Tần Nhân Thiên thở dài: “Anh vẫn rất muốn tác hợp bọn em, rốt cuộc thì mọi thứ đã không thể trở lại như xưa được nữa.”

Mắt của cô nhìn qua cửa sổ thủy tinh dừng lại ở chỗ giao nhau guữa bầu trời và biển ngoài xa, thanh âm cũng giống như từ ở chỗ đó vọng lại, âm trầm: “Anh, con người không phải sẽ chỉ yêu một lần, em hi vọng các anh có thể gặp được chân mệnh thiên nữ thực sự thuộc về bản thân anh.”

Tần Nhân Thiên đưa tay ra, xoa đầu cô, lộ ra một ý cười cổ quái: “Người phụ nữ dễ thay đổi.”

“Không phải là em dễ thay đổi, em đã cùng Lục Lãnh Phong thề ở trước mặt của bố sứ, phải chung thủy với đối phương.” Cô nói một cách trịnh trọng mà thành khẩn, chỉ cần Lục Lãnh Phong không phản bội cô, đời này, cô nhất định sẽ theo anh.

Ánh mắt của Tần Nhân Thiên cũng rơi ở trên mặt biển.

Có người từng nói với anh, yêu một người không nhất định phải ở bên cạnh, âm thầm bảo vệ cô ấy, nhìn cô ấy hạnh phúc, cũng là một kiểu yêu.

Anh không biết nên nói anh ta si, hay là nói anh ta ngốc nữa.

Buổi tối, mọi người mở một bữa tiệc nướng, nướng ghẹ, nướng hàu, nướng cá biển, nướng ốc…

Hy Nguyệt biết bọn trẻ đã đói rồi, nướng ngô và bánh bao cho bọn trẻ trước, lại xay nước ép lê, để bọn trẻ ngồi bên bàn ăn.

Lục Lãnh Phong chỉ một lát đã gặm xong một bắp ngô, đặc điểm lớn nhất của cậu chính là biết ăn, ăn được nhiều, đá ăn vào mồm cũng có thể biến thành nước.

“Ăn ngon thật đấy, ngô mà chị gái xinh đẹp nướng còn ngon hơn cả người giúp việc nhà em nướng.”

Tiểu Quân ăn rất nho nhã, ăn chậm nhai kĩ: “Mẹ em nấu gì cũng ngon, còn có cả bác dâu tương lai nữa, món ăn mà bác ấy làm ra còn ngon hơn đầu bếp nhà hàng Michelin ba sao nấu nữa.”

“Thật sao? Vậy anh nhất định phải nếm thử tay nghề của chị ấy mới được.” Tư Mã Ngọc Thanh liếm môi.

Lâm Đại Dao đem cá tuyết đã nướng xong lên cho bọn trẻ.

Tư Mã Ngọc Thanh ăn một miếng, con sâu đói toàn thân đều trở nên kích động: “Quá ngon rồi, em chưa từng được ăn cá tuyết ngon như thế này. Chị gái, em còn muốn ăn nữa.”

“Được, hai miếng to này đều cho em.” Lâm Đại Dao cười, đem cá đã nướng chín đặt vào đĩa của cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK