Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1283

Tần Nhân Thiên sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên một loại không thể nói ra lời xẹt qua: “Cô ấy…Vẫn đang ở nước ngoài, không có trở về.”

“Ồ.” Cô hơi nhướng mày: “Anh, anh thực sự giấu rất kỹ đó nha, anh cùng chị Dĩ Nhiên quen nhau nhiều năm như vậy, vậy mà em một chút cũng không hay biết. Anh thích chị Dĩ Nhiên đến vậy, lúc đầu sao còn đính hôn với Lục Kiều Sam?”

Tần Nhân Thiên ho khan hai tiếng, trên mặt lộ ra vài phần bất lực: “Hy Nguyệt, thực ra…” Lời anh ta muốn nói lại không nói ra, phiền nào gãi gãi đầu.

Hy Nguyệt không nhúc nhích, mỉm cười nhìn anh ta: “Anh, lần trước sau khi trở về, chị Dĩ Nhiên không làm khó anh chứ?”

“Làm khó anh cái gì?” Tần Nhân Thiên nhướng mày.

“Kêu anh vẽ phác họa, chơi Ocarina, chơi Violin, biểu diễn cầm kỳ thư họa đó.” Đôi mi dài dày của cô lóe lên ranh mãnh, như cánh bướm đang bay.

Tần Nhân Thiên nghẹn ngào: “Không…Không có.”

Cô làm mặt quỷ: “Vậy thì tốt, lúc ở câu lạc bộ, em thấy anh rất khó xử, còn tưởng rằng anh lại mất trí nhớ nữa, chắc sẽ không đâu ha.”

Tần Nhân Thiên thở dài: “Trí nhớ của anh là không ổn định?”

Cô run rẩy dữ dội và rất ngạc nhiên: “Anh à, ý anh là sao, anh có phải có chuyện gì giấu em phải không?”

Tần Nhân Thiên khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Thực ra anh không phải là có một mình!”

Trái tim của Hy Nguyệt như mắc kẹt trong cổ họng.

Lẽ nào anh ấy và Tần Nhân Thiên thật sự là hai người khác nhau sao?

“Anh, ý của anh có nghĩa là gì?”

Đôi mắt đen của Tần Nhân Thiên thoáng qua tia sáng: “Ý anh muốn nói là … có hai linh hồn đang sống trong cơ thể tôi.”

Hy Nguyệt thở dài, đây không phải là vấn đề có hai nhân cách trong một cơ thể sao?

Dù cô đã biết từ lâu, nhưng từ chính miệng anh nói ra, khiến cô vẫn còn cảm thấy kinh ngạc.

“Anh, có phải anh muốn nói rằng mình là người có hai nhân cách sao?”

Tần Nhân Thiên gãi gãi đầu: “Đúng vậy, ý của anh là vậy! Dù bọn anh có cùng một thân thể, nhưng anh ấy là anh ấy, anh là anh, và bọn anh là hai người khác nhau. Hạ Dĩ Nhiên là bạn gái của anh ấy, không phải của anh.”

Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ vai anh, làm ra vẻ thoải mái nhất có thể: “Thật ra, em đã đoán từ lâu rồi, nhưng cũng không quan trọng, dù là anh hay là anh ấy, đều là anh trai của em.”

Tần Nhân Thiên nén cười từ khóe miệng cứng ngắc, nói dối trước mặt cô ấy, đối với anh là một chuyện rất khó khăn. Nhưng vì chút ích kỷ đó, anh phải làm thế này.

“Cảm ơn em, đã có thể hiểu … cho bọn anh.”

Đôi mi dài rậm rạp của Hy Nguyệt chớp chớp, mang theo chút tò mò: “Làm sao để cho hai người có thể hòa hợp được? Lúc nào anh ta sẽ xuất hiện, và khi nào thì anh xuất hiện?”

Anh làm ra vẻ kỳ quái xoa đầu cô: “Anh ấy tên là Nhân Thiên còn anh tên là Như Thông. Bọn anh thân thiết như anh em. Còn những chuyện khác, em đừng hỏi nhiều, cứ giữ bí mật cho anh.”

Như Thông!

Hy Nguyệt trong lòng cảm thấy rất cảm động.

Anh ta giống như nhân cách phụ của Thời Thạch, có lẽ là sản phẩm của sự va chạm giữa sóng não của Thời Thạch và Tần Nhân Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK