Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 918

Lục Kiều Sam đã sớm quyết định chỉ ý, hoặc là không làm nếu đã làm thì phải làm đến cùng, “Con nhất định phải khiến Hy Nguyệt nợ máu trả bằng máu, mọi người ai cũng đừng hòng ngăn cản được con.”

Hy Nguyệt cắn chặt răng, “Lục Kiều Sam nếu như chị hận thì hãy nhằm vào tôi, đừng đổ lên đầu đứa trẻ, chị không thấy làm vậy rất thất bại sao.”

Cô còn chưa dứt lời, bà Lục đã xen vào trách cứ cô: “Cô không cần phải kích thích Kiều Sam, nếu cô muốn cứu thằng bé thì cứ làm theo những gì nó nói đi.”

Hy Nguyệt nhìn bà đầy sâu xa, “Mẹ thật sự muốn con bị sẩy thai sao? Chẳng lẽ đứa bé trong bụng con không phải là cháu trai của mẹ?”

Bà Lục hừ nhẹ một tiếng, “Cô bây giờ là chuộc tội, nếu cô không làm ra chuyện đó thì sao phải như bây giờ, thiếu nợ rồi cũng đến lúc phải trả….”

“Bà câm miệng lại cho tôi, bà còn muốn lửa cháy đổ thêm dầu hay sao?” Lục Vinh Hàn gào lên, ngắt lời bà ta.

Oán hận của bà Lục trong nhiều năm qua lập tức trào lên, “Vì sao ông có thể đối xử với một người ngoài như Hy Nguyệt tốt hơn cả con gái ruột của mình chứ? Hy Nguyệt dám muốn gì làm nấy như vậy ở nhà họ Lục chính là bởi vì do có các người bao che, giúp đỡ. Đầu tiên cô ta cướp vị hôn phu của Kiều Sam, bây giờ lại hại chết con của nó. Kiều Sam bị nó hại khổ như vậy nhưng các người có ai bênh vực nó. Nó lên cơn điên cũng không phải do nó sai mà là do các người ép nó.” Mỗi câu mỗi chữ của bà ta đều đang lên án.

Ở trong mắt của bà ta, con gái làm cái gì cũng đúng cũng có lý, chỉ có người khác sai.

Bà ta chưa bao giờ ý thức được sự nuông chiều đến quá mức của mình đã đẩy Lục Kiều Sâu xuống vực sâu.

Bà cụ nặng nề thở dài, “Đều là tôi sai, lúc này nên sửa chữa lại sai lầm của chính mình.”

Giọng nói của bà vô cùng nhỏ, thấp giống như đang thì thầm. Bà Lục cũng không nghe thấy, chỉ mải đắm chìm trong oán hận của chính bản thân.

Lục Kiều Sam có mẹ chống lưng càng thêm cứng đầu ương ngạnh, hôm nay không giết chết đứa con của Hy Nguyệt cô ta không chịu bỏ qua, “Hy Nguyệt, mau uống thuốc đi, lập tức uống, đừng có mà lề mề.”

Lưng Hy Nguyệt ướt đẫm mồ hôi lạnh, lòng cô tràn ngập sự phẫn hận cùng với thù hận, chúng nó giống như muốn xé nát lồng ngực tuôn ra ngoài.

Khải Liên lao tới nhặt hộp thuốc Mifepristone lên, dùng hết sức ném nó ra khỏi ban công.

Động tác này giống như chọ tức Lục Kiều Sam, khuôn mặt cô ta vặn bẹo, ánh mắt lộ ra sự hung ác, “Hy Nguyệt, cô không uống đúng không? Được thôi, vậy đi nhặt xác cho con của mình đi!”

Cô ta đột nhiên that tay ra, Túi Sữa Nhỏ lập tức rơi xuống.

“Tiểu Quân!” Hy Nguyệt sợ hãi thét lên, hai mắt cô tối sầm lại, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Bà cụ ấn vào huyệt nhân trung của Hy Nguyệt, cô lập tức tỉnh lại.

Lục Lãnh Phong ôm cậu bé vào trong phòng khách.

Ngay khi đứa bé vừa rơi xuống anh liền nhảy lên trên đệm hơi, đỡ lấy đứa bé, rồi cùng nhau lăn xuống đệm hơi.

“Mẹ ơi!” Túi Sữa Nhỏ nhỏ giọng gọi một tiếng, bàn tay nhỏ bé cẩn thận ôm lấy Lục Lãnh Phong.

Nghe thấy tiếng gọi của con, đôi mắt ảm đạm trống rỗng của Hy Nguyệt lập tức tràn đầy ánh sáng.

“Tiểu Quân!” Cô vươn tay ra, đón lấy cậu bé từ trong ngực Lục Lãnh Phong rồi ôm chặt vào trong lòng, nước mắt rơi như mưa.

Lục Kiều Sam cảm thấy vô cùng thất vọng, thằng con hoang này đúng là mạng lớn, vậy mà lại không ngã chết.

Bà Lục đưa mắt ra hiệu cho cô ta giả vờ bất tỉnh nhầm thoát thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK