Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở vào phòng khách, đúng lúc Tư Mã Ngọc Như và Lục Vinh Hàn cùng đi dạo về.

“Hy Nguyệt không phải lại đi thăm con của Kiều An rồi đó chứ?” Tư Mã Ngọc Như cố ý hỏi.

Một ngọn lửa giận dữ xẹt qua đáy mắt Lục Lãnh Phong: “Tôi cảnh cáo cô, an phận một chút đi.”

Tư Mã Ngọc Như lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất: “Vinh Hàn, anh nhìn nó đi, em chỉ tùy tiện hỏi một câu, nó đã nổi giận đùng đùng như vậy, lẽ nào chuyện nhỏ như vậy ngay cả việc hỏi em cũng không được hỏi sao?”

“Nếu cô muốn gây chuyện, tôi sẽ chơi cùng cô đến cùng.” Toàn thân Lục Lãnh Phong toát ra khí lạnh băng giá, nhiệt độ trong phòng khách gần như đã giảm xuống dưới mức không độ.

Sống lưng Tư Mã Ngọc Như thoáng qua một trận rùng mình: “Mẹ chỉ là tùy tiện hỏi thôi, sao con phải suy đoán ác ý như thế? Mẹ đối với con hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm của mẹ đối với con trai mà thôi. Có phải con chưa từng coi mẹ là mẹ, nên mới đối xử với mẹ như vậy?”

Đôi môi mỏng Lục Lãnh Phong mở ra một đường cong lạnh lùng vô cùng mỉa mai: “Giả vờ mấy chục năm, rốt cuộc không nhịn nổi nữa rồi, đầu óc của cô vẫn có chút nông cạn.”

Khuôn mặt Tư Mã Ngọc Như thoạt trắng thoạt xanh, có cảm giác như bị bóc ra một lớp da, lộ ra bộ mặt thật bên trong. Nhưng cô ta vẫn giả vờ tỏ vẻ chịu ủy khuất, lau khóe mắt rồi bắt đầu khóc: “Vinh Hàn, nó vẫn đối đãi với em như người ngoài.”

“Được rồi, cô bớt nói lại một chút.” Lục Vinh Hàn ra mặt làm hòa, ông vỗ vai con trai: “Mẹ nhỏ tính tình thẳng thắn, coi con như người nhà nên mới nói chuyện không kiêng nể gì cả, con cũng đừng nghĩ quá nhiều.”

“Hãy mở to mắt mà nhìn kỹ người phụ nữ bên cạnh bố, cô ta không đơn giản như bố nghĩ đâu.” Lục Lãnh Phong buông lại một câu rồi đi lên lầu.

Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như phập phồng, căm hận đến mức nghiến răng ken két.

Nếu không có Lục Lãnh Phong trong cái nhà này, con trai cô ta sẽ là người thừa kế.

Muốn đối phó với Lục Lãnh Phong thì phải bắt đầu từ Hy Nguyệt.

Đánh rắn phải đánh giậm đầu, Hy Nguyệt chính là điểm yếu của anh.

“Lúc nãy Hy Nguyệt lên lầu hẳn là đã nói với nó điều gì đó, cho nên nó mới tức giận đến như vậy.”

Theo Lục Vinh Hàn, cả hai chắc đã đóng cửa cãi nhau, cho nên Hy Nguyệt đã đưa con trai bỏ đi.

“Sau này trong nhà cô đừng nhắc đến Kiều An nữa, để mọi người khỏi phải bất hòa với nhau.”

“Người trẻ bây giờ không chuyện gì mà không làm được, thỉnh thoảng em nhắc tới, đối với chúng cũng là một loại cảnh giác, ít nhất để chúng biết chúng ta đang để ý chuyện này. Nếu không chúng sẽ cả gan làm liều, nhỡ đâu thật sự gây ra đại họa thì hỏng mất.” Cô ta nói một cách vô cùng hùng hồn.

Lục Vinh Hàn lại trầm mặc.

Hy Nguyệt đi một mạch đến biệt thự của bà nội Thời, Tần Nhân Thiên cũng ở đó.

Nhìn thấy bọn cô, bà nội Thời rất vui vẻ.

“Đến đây đến đây, chắt trai bảo bối ngoan ngoãn của bà, lại đây để bà xem nào.”

“Bà nội, cháu mang bánh gato mật ong cho bà, là do cháu tự làm đấy.” Hứa Kiến Quân đưa cho bà chiếc hộp nhỏ đang ôm trong lòng.

Bà nội Thời cười híp mắt: “Bảo bối của bà lợi hại như vậy, còn biết làm bánh gato.”

“Cháu còn biết làm bánh nướng xốp nữa.” Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ, hồn nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK