Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 991

Anh khẽ mím môi, thần sắc có thêm vài phần nghiêm túc: “Vậy em có yêu anh không?”

Cô ngẩn người, vấn đề này cô chưa từng nghĩ đến bao giờ.

Ở cùng anh giống như là số mệnh mà cô không thể thoát khỏi vậy, từ sau khi mang thai, cô đã chấp nhận số mệnh, không vùng vẫy, không phản kháng nữa.

Và hiện tại, anh còn có khả năng là kẻ thù của cô, cô càng không dám nghĩ đến.

Không yêu anh, đối với cô mà nói là sự tự bảo vệ.

“Anh từng nói, chờ đến lúc hoa Kadupul nở, thì trái tim anh sẽ đổi lấy trái tim em, hiện tại hoa vẫn chưa nở mà.” Đây là một lý do không hề tệ.

Nhưng Lục Lãnh Phong vẫn có chút thất vọng.

Trong lòng cô, từ đầu chí cuối anh vẫn không bằng Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh, bọn họ vĩnh viễn luôn xếp hạng trước anh.

Có lẽ đây chính là báo ứng dành cho anh.

Nếu như bốn năm trước, anh không rơi vào cái bẫy, giết chết đứa con của bản thân, ép cô tuyệt vọng rời đi, thì trái tim cô đã sớm vào tay anh rồi, cũng không để cho Hứa Nhã Thanh có cơ hội ‘thừa nước đục thả câu’.

Cho đến tận bây giờ, anh cũng không dám nói cho cô biết chân tướng của sự việc, sợ cô hận anh, sợ giữa hai người sẽ có cái gai trong tim, vĩnh viễn không nhổ đi được.

“Muộn rồi, ngủ sớm nào!” Nói một câu thấp trầm, anh nằm lên giường, không nói thêm gì nữa, tựa như bị tổn thương vậy.

Hy Nguyệt nằm cạnh anh, nuốt nước bọt, nói cực nhỏ tiếng: “Anh cũng không có yêu em mà đúng không?”

Bốn năm trước, anh cực kỳ cực kỳ ghét cô.

Cô xuất thân bần hàn, lại ngốc nghếch, không có ưu điểm nào.

Gả cho anh đã là ‘cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga’.

Cô là cóc ghẻ, anh là thiên nga.

Là một đóa hoa mẫu đơn cắm trên bãi phân trâu.

Anh là mẫu đơn, cô là phân trâu.

Cô luôn thở thoi thóp trong cái kẽ hở giữa tự tôn và tự ti, cố gắng hết sức chỉ muốn có được một chút không gian để sinh tồn.

Diện tích của nỗi ám ảnh này rất sâu rất nặng rất lớn, cho đến hiện tại vẫn chưa thể hoàn toàn xóa mờ đi được.

Cho dù hiện tại Lục Lãnh Phong đối xử tốt với cô, thì trong xương tủy anh chắc vẫn còn xem thường cô đó chăng?

Vì thế cô xác định và khẳng định rằng anh không thể thật sự yêu thương cô được, mãi mãi không thể.

Đối với anh, về phần nhiều thì cô chỉ là cái nhu cầu, và tuân theo sự sắp xếp của ông nội mà thôi.

Môi Lục Lãnh Phong khẽ rung, nhưng không thốt lên từ nào cả, xem như là mặc định không phủ nhận.

Trước khi cô yêu anh, anh sẽ không biểu lộ trái tim của anh ra ngoài.

Một chút gì đó bi ai lướt qua khuôn mặt cô: “Lục Lãnh Phong, nếu ban đầu người anh lấy là Hy Mộng Lan, mà không phải là em thì anh nói xem hiện tại sẽ như thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK