Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1070

Tần Nhân Thâm nhìn cô đầy ẩn ý: “Em gái, anh biết đây là lúc vô cùng căng thẳng, chân tướng sẽ nhanh chóng được lộ diện.”

Hy Nguyệt hít sâu hai hơi, ép mình phải bình tĩnh.

Trong khoảnh khắc cô cảm thấy mình thật buồn cười, thế mà cô lại muốn bào chữa thay cho hung thủ hại bạn trai cũ và em trai mình?

“Anh…anh cứ việc nói thẳng đi, đừng có thừa nước đục thả câu.”

Tần Nhân Thâm hớp một hớp rượu vàng, dừng lại một lúc mới chậm rãi mở miệng: “Chủ xe là người mà anh và em đều rất quen thuộc, Thành phố Long Minh đệ nhất thiếu gia Lục Lãnh Phong.”

Ngón tay trong túi của Hy Nguyệt nhẹ run, cô giả vở khiếp sợ: “Chuyện này không thể nào được, anh đã điều tra xong rồi sao?

“Anh đã tự phái người đi trụ sở chính của Bugatti để điều tra, làm sao sai được?” Tần Nhân Thâm vô cùng khẳng định: “Đêm hôm đó có khi là lần đầu tiền nó được lái ra ngoài, sau khi xảy ra chuyện thì bị niêm phong.”

Áo lót Hy Nguyệt nhễ nhại mồ hôi, bất an như bóng đêm lặng lẽ bao vây lấy cô: “Không thể nào là Lục Lãnh Phong được, anh ấy là người rất cẩn thận, làm sao lại bị say rượu được.”

Sâu trong nội tâm cô cảm thấy thật xấu hổ bởi lời nói dối của mình, có lẽ Thời Thạch đang đứng một góc nào đó nhìn cô, dùng sự bi thương thất vọng và phán xét nhìn cô.

Nhưng cô đâu phải vì mình, cô cũng không phải vì Lục Lãnh Phong mà vì đứa con của cô. Con cô không thể không có bố!

Tân Nhân Thâm bỗng đưa tay ra, phủ lên bờ vai của cô, hành động này làm cô giật mình, dường như toàn thân đều run rẩy.

“Em gái, em đừng quá căng thẳng, anh không nói là Lục Lãnh Phong. Loại người đa mưu túc trí như anh ta, lúc làm việc không lọt khe nước làm sao có thể mắc sai lầm nhỏ xíu như thế này?”

Lúc này, Hy Nguyệt thật sự giật mình, phải nói là khiếp sợ!

Trong một sát na, cô tựa như bị ngâm qua nước suối một phen, các tế bào toàn thân được thả lỏng.

“Không phải Lục Lãnh Phong thì là ai?”

Đôi con ngươi màu trà của Tần Như Thâm lộ ra dưới ánh đèn sâu thảm, giống như giếng cổ ngàn năm “Hôm đó trùng hợp là ngày kỉ niệm của hoàng để, Lục Lãnh Phong chắc chắn ở Long Minh, không thể nào chạy đến Giang Thành được. Cho nên mặc dù chủ xe là anh ta nhưng người lái lại không phải.”

Lời của anh ta còn chưa dứt, gánh nặng ngàn cân trên vai của Hy Nguyệt cũng được hạ xuống.

Không phải Lục Lãnh Phong!

Thật là tốt!

Không phải Lục Lãnh Phong!

Cô đã nói mà, một người vô cùng hoàn mỹ như anh làm sao có thể làm ra chuyện ác liệt đến vậy chứ?

Nhưng sự ung dung mới xuất hiện liền biến mất.

Mặc dù Lục Lãnh Phong không gây tai nạn nhưng nhất định anh biết hung thủ là ai!

Hơn nữa rất có thể ngay từ đầu anh đã biết.

Anh muốn bao che cho hắn ta, muốn thay hắn ta chối bỏ trách nhiệm!

“Anh, anh đã tra ra được người kia là ai chưa?”

“Vẫn chưa, bên cạnh Lục Lãnh Phong nhiều người như vậy, nếu điều tra từng người một phải cần thời gian.” Tần Nhân Thâm vuốt tay.

Chút tức giận như ánh lửa thoáng qua trong mắt Hy Nguyệt: “Em đi hỏi Lục Lãnh Phong.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK